Câu chuyện "Chiếc lá cuối cùng" của O. Henry luôn để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc về tình người, lòng hi sinh và sự hy vọng. Đây là một câu chuyện cảm động về sự sống và cái chết, về tình bạn và sự hy sinh cao cả. Tôi muốn chia sẻ với các bạn những cảm xúc của mình sau khi đọc câu chuyện này.
Trong câu chuyện, hai cô gái trẻ sống trong một căn phòng trọ ở New York. Một trong hai người, Johnsy, mắc bệnh viêm phổi và đang ở trong trạng thái tuyệt vọng. Cô tin rằng khi chiếc lá cuối cùng rụng khỏi cây thường xuân bên ngoài cửa sổ, thì cô cũng sẽ ra đi. Nhưng người bạn của Johnsy, Sue, không chấp nhận điều đó và cầu xin bác sĩ giúp đỡ. Tuy nhiên, bệnh tình của Johnsy ngày càng nặng, và hy vọng của cô cũng dần tắt lụi.
Lúc này, một nhân vật đặc biệt xuất hiện: ông Behrman, một họa sĩ già sống ở tầng dưới. Dù không nổi tiếng, ông Behrman luôn có một ước mơ lớn lao là vẽ được một bức tranh hoàn hảo về chiếc lá cuối cùng. Và rồi, trong một đêm mưa bão, ông đã thực hiện một hành động vĩ đại: vẽ một chiếc lá thật giống chiếc lá cuối cùng còn lại trên cây để làm cho Johnsy tin rằng chiếc lá vẫn còn, từ đó cô sẽ không từ bỏ cuộc sống.
Câu chuyện đã chạm đến trái tim tôi vì tình bạn và sự hy sinh của ông Behrman. Dù biết rằng mình sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình, ông vẫn quyết định làm điều đó chỉ vì muốn người bạn của mình sống. Tình yêu thương của ông không chỉ dừng lại ở việc làm một việc tốt, mà còn là sự hy sinh vô điều kiện, không mong đợi đền đáp. Những hành động như thế khiến tôi suy nghĩ về những gì tôi có thể làm cho những người tôi yêu thương và tôn trọng.
Cảm xúc của tôi khi đọc câu chuyện này thật khó tả. Tôi cảm nhận được sự ấm áp của tình người, dù cho cuộc sống có đầy khó khăn và thử thách. Sự hy sinh của ông Behrman đã khơi dậy trong tôi niềm tin vào tình yêu thương, vào sự kiên cường và vào những phép màu mà cuộc sống có thể mang lại. Chính chiếc lá cuối cùng ấy đã là minh chứng cho lòng kiên trì và hy vọng, rằng dù cuộc sống có đen tối đến đâu, chỉ cần có niềm tin, chúng ta sẽ vượt qua mọi khó khăn.
Khi nghĩ về câu chuyện này, tôi nhận ra rằng mỗi người đều có thể tạo ra sự khác biệt trong cuộc sống của người khác, giống như ông Behrman đã làm. Dù không phải ai cũng có thể làm những việc vĩ đại, nhưng những hành động nhỏ bé, những cử chỉ yêu thương và quan tâm lại có thể thay đổi cả cuộc đời. Câu chuyện "Chiếc lá cuối cùng" không chỉ là một câu chuyện cảm động mà còn là một bài học sâu sắc về lòng nhân ái và sự hy sinh.