Hai thằng khốn nạn
Năm 1926, nước to, đê vỡ tứ tung, nhân dân bêu rếch, khổ sở. Nhất là khi nước đã rút rồi, trông cảnh tượng mới lại càng đáng ngậm ngùi nữa.
Cỏ tàn khắp cánh đồng xa,
Bên làng hoang huỷ mấy nhà lơ thơ,
Đầu đường mẹ bế con thơ,
Người tìm sang Bắc, kẻ đưa về Đoài.
Bởi thế, bác Lan luôn mấy tháng, nào nhà đổ, nào trâu chết, nào đất bán, nào ruộng cầm. Gia tài tuy chẳng được là bao, nhưng đến cái cảnh tai bay vạ gió mà sạch sành sanh, thì dẫu ông vua đời xưa mất nước, hay thằng bé bây giờ mất tiền, cái tâm lý cũng đau đớn ngang nhau vậy.
Không những thế, vợ bác lại mới chết về bệnh dịch, để cho bác một dứa con trai mới biết ngồi. Cái cảnh gà sống không còn mồi mà nuôi con mới đáng đau lòng. Bác Lan thực là một thằng khốn nạn vậy.
Đêm hôm trước, bác ngồi nghĩ mà rớt nước mắt. Của chìm của nổi đã không còn gì, nhịn cơm từ sáng nhường con đã lả cả dạ dày. Nếu mai cũng thế này nữa, thì bố chết đói, con chết đói. Âu là trong nhà còn một thứ của nổi nữa, đem bán nốt đi chăng?
Bác Lan nghĩ thế thì làm thế. Bác xin được cái thúng sứt cạp bện đôi quang và chẻ cái đòn gánh. Sáng sớm, gánh thằng bé con đi. Một bên quang là một tảng gạch để thăng bằng thúng hàng bên kia. Một bên quang là một cái thúng đựng hàng. Trên cái thúng, tùm hum manh chiếu rách che hàng cho đỡ nắng.
Bác đi lang thang làng này, làng khác, qua chợ nọ, chợ kia. Nhưng chỉ thấy có người xem, mà không thấy có người mua.
Bác Lan đói quá, mắt đã mờ. Thằng bé con trần truồng trong thúng, nằm ngả ra, mồm miệng bê bết những dãi, mũi và vỏ khoai lang. Đi đường, bác gặp toàn bọn khóc dở mếu dở như bác cả. An ủi nhau cũng chỉ có một câu:
- Này, bác đến nhà ông nghị Trinh, may ông ấy hiếm hoi, thì ông ấy mua cho.
Đi lần mãi mấy làng, bác mới đến nhà ông nghị Trinh. Trời đã sắp xẩm tối. Đứng ở cổng, trông vào trong nhà, bác thấy gạch tây đánh bóng lộn, sập gụ, tủ chè, gương đứng, giường tây, thật có vẻ đỉnh chung sung sướng.
Bác Lan đánh liều gọi cổng. Anh bếp ở trong chạy ra:
- Nhờ cậu vào bẩm với ông bà rằng có người bán con đương ở cổng.
Cậu bếp hỏi han một vài điều ra dáng tử tế, săn sóc, nhanh nhẹn lắm, rồi mới đi vào.
Bác Lan, vì cái đói khát cấp bách quá, nên tưởng tượng ngay độ dăm phút nữa thì bụng sẽ được no đầy. Nhưng tưởng tượng thế là lầm. Độ một giờ sau, bác thấy một người mặt mũi phương phi, cổ rụt, bụng phệ môi trề mà không râu, mặc quần áo lụa, phe phấy cái quạt, ra vườn chơi.
Bác đoán là ông Nghị, bèn đánh tiếng. Thì quả là ông Nghị thực. Vì nghe giọng nói hách dịch lắm:
- Sao không giật chuông gọi người nhà nó vào bẩm?
Bác Lan kể nỗi cơ cực, và ngỏ ý dạm bán đứa con. Ông Nghị nhìn qua bác, nhìn qua đứa bé, rồi nói:
- ừ, để rồi tao nói chuyện với bà sẽ hay. Chờ đây, tao ra ngay.
Nghe câu ấy, bác Lan tuy trong bụng lép kẹp, nhưng thấy như được no một nửa vậy.
Hơn nửa giờ nữa, ông bà Nghị mới ra.
Bác Lan chào, rồi cũng những câu khi nãy, bác nói với bà Nghị. Bà Nghị ra ý cảm động. Bà bế đứa con vào lòng, ngắm nghía mãi.
Ông Nghị thấy bà có vẻ vừa ý, bèn hỏi giá:
- Mày định bán bao nhiêu, nói cho thực.
- Bẩm tùy ông bà cho.
Người bán không nói giá, người mua không biết giá, thì làm thế nào? Độc giả các ngài đánh giá hộ đi? Một người như chúng ta đấy, khéo nuôi, khéo dạy, thì chưa biết chừng, vĩ nhân cũng nên đấy. Một trăm nhé! Hai trăm nhé! Năm trăm nhé!
Ông Nghị thấy bác Lan lưỡng lự, không muốn nói giá, thì đương ngồi xổm ở trước cái thúng, bỗng ông đứng phắt dậy:
- Đáng lẽ anh cho không tôi, tôi cũng không lấy, vì tôi phải nuôi nó cho anh. Nhưng thôi, việc phúc đức, tôi cho anh ba hào, cầm lấy!
Vừa nói, ông vừa móc túi lấy tiền đưa. Bác Lan gãi tai thở dài. Có lẽ không ngờ đâu cái giá trị một thằng bé con có thế mà thôi.
- Thưa ông...
- Tôi không nói lôi thôi. Ông với ênh gì! Tôi không quen mặc cả. Ba hào không bán thì thôi!
Nói xong ông quay lưng vào, gọi bà đi, và đóng cổng lại.
Bác Lan vơ vẩn nghĩ ngợi mãi. Chờ mãi cũng không thấy có người ra trả thêm xu nào.
Nửa giờ sau, bác không thể nào nhịn nổi được cái dạ dạy rỗng tuếch từ hôm trước. Thôi thì ba hào thì ba. Con mình được chỗ ấm no nương tựa, còn hơn là bố con bêu rếch, xó chợ đầu đường. Nghĩ vậy, bác giật chuông. Một lát, ông Nghị ra.
- Thế nào? Anh có định bán như thế không mà gọi?
- Thôi, lạy ông, ông thương phận nào, con nhờ phận ấy.
- Thương là thế nào! Nói cho dứt khoát. Bằng lòng bán ba hào không?
Bác Lan mỉm miệng, gượng cười một cách rất chua chát:
- Vâng!
Ông Nghị đưa bác vào trong nhà. Làm giấy má xong, ông còn xem xét đứa bé rất kỹ càng. Khi thấy sau lưng nó có nhiều nốt ruồi quá, thì ông có ý không bằng lòng, chê bai mãi rằng xấu. Xấu thì phải bớt tiền. Cho nên khi trả, ông không cho bác cả ba hào, mà phạt hai xu nốt ruồi!
Bác Lan lạy van mãi. Nhưng bác nghĩ, nếu cố nằn nì hai xu, thì chưa chắc đã được, mà không khéo thì bị trả tiền lại. Nghĩ nực cười, mình đã khốn nạn, lại gặp phải một thằng khốn nạn hơn, thì thôi, chịu cầm hai hào tám vậy.
Bác bế đứa con lần cuối cùng, hôn hít, dặn dò mãi, mới dứt. Khi ra ngoài cổng, bác đi không nỡ, tình cha con vướng vít, bác nghĩ muốn trả lại hai hào tám mà lấy con về.
Bác đứng lại, quay nhìn trong nhà ông Nghị, thì thấy kẻ bưng chậu nước, người lấy xà phòng, người tìm khăn mặt. Bà Nghị thì tự tay tắm cho đứa bé, ra dáng âu yếm, nâng niu. Bác nhìn mà cũng hả tấm lòng, nỗi đau đớn cũng như tiêu tan vậy.
Còn ông Nghị, hai mắt vẫn nhìn cái lưng nốt ruồi, nét mặt còn như tiếc món tiền tiêu vô ích khi nãy. Một chốc, ông ra ý hối hận, nói với vợ:
- Bà ạ, hoài của, giá bớt hẳn năm xu, nó cũng phải chịu.
- Sao ông nghiệt thế! Tiền hàng vạn lo nghị viên không tiếc, mà mấy xu này lại tiếc hay sao?
Ông Nghị đang tức hơi, phát gắt mà rằng:
- Tiêu những món đáng tiêu thì còn tiếc cái gì! Thằng bếp đâu! Mày chạy đi tìm thằng bán con ban nãy, bảo nó giả tiền tao mà lấy lại con lập tức!
Bác Lan giật nẩy mình, co cẳng, ù té chạy bán sống bán chết, vừa chạy vừa đếm:
- Một, hai. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám...
Đọc và trả lời câu hỏi :
I Đọc hiểu .
c1 PĐBĐ chính ?
c2 thể loại
c3 vb kể chủ yếu từ điểm nhìn nào
c4 nguyên nhân để nv bác lan quyết định bán đứa con mình cho vợ chồng ông nghị trinh là gì
c5 qua văn bản tác giả bộc lộ tình cảm và thái độ như thế nào đối với nv bác lan
c6 xác định và nêu tác dụng của biện pháp tu từ được sử dụng trong câu : " Bởi thế , bác Lan luôn thấy mấy tháng , nào nhà đổ, nào trâu chất , nào bán đất , nào ruộng cầm ".
c7 E hiểu gì về ý nghĩa của nhan đề của văn bản
c8 sau khi đọc văn bản e hiểu gì về hiện thực xã hội nông thôn Việt Nam nhưng năm trước cách mạng tháng 8-1945.
II Viết
c1 Viết bài văn 340 chữ hãy trình bày suy nghĩ của bản thân về đồng tiền trong xã hội ngày nay.
c2 Em hãy trình bày nghệ thuật kể chuyện của nhà văn Nguyễn công hoan ở tác phẩm trên .
Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Phương thức biểu đạt chính:
Văn bản sử dụng phương thức biểu đạt tự sự để kể về hoàn cảnh khốn khó của bác Lan và câu chuyện bán con cho ông nghị Trinh.
Thể loại:
Văn bản thuộc thể loại truyện ngắn.
Điểm nhìn của người kể chuyện:
Truyện được kể theo điểm nhìn người ngoài cuộc (người kể không phải nhân vật trong câu chuyện mà đứng ngoài và mô tả sự kiện, hành động của các nhân vật).
Nguyên nhân bác Lan quyết định bán đứa con:
Bác Lan quyết định bán đứa con vì cái đói và sự tuyệt vọng. Gia đình bác không còn gì để sống, bác đã cố gắng nhiều cách nhưng không thể lo cho con, và cuối cùng đành phải bán đứa con để hy vọng con sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Tình cảm và thái độ của tác giả đối với nhân vật bác Lan:
Tác giả thể hiện sự thương cảm và đồng cảm sâu sắc với bác Lan. Bằng cách miêu tả chi tiết những cảnh đời khốn khổ, tác giả làm nổi bật nỗi đau của bác Lan, đồng thời cũng phê phán sự vô cảm, ích kỷ của xã hội, cụ thể là ông nghị Trinh.
Biện pháp tu từ trong câu: "Bởi thế, bác Lan luôn thấy mấy tháng, nào nhà đổ, nào trâu chết, nào bán đất, nào ruộng cầm":
Biện pháp tu từ trong câu này là liệt kê, nhằm nhấn mạnh nỗi khốn khổ triền miên của bác Lan, với hàng loạt mất mát không ngừng, tạo cảm giác tột cùng của sự tuyệt vọng.
Ý nghĩa của nhan đề văn bản:
Nhan đề "Bác Lan" phản ánh biểu tượng của một người nông dân khốn khổ trong xã hội lúc bấy giờ, đồng thời cũng là hình ảnh của nỗi đau và sự hy sinh trong hoàn cảnh nghèo đói.
Hiện thực xã hội nông thôn Việt Nam trước Cách mạng tháng 8-1945:
Truyện phản ánh một xã hội bần cùng hóa nơi người dân sống trong cảnh đói nghèo, chịu sự bóc lột tàn nhẫn từ các tầng lớp trên như ông nghị Trinh. Đây là hình ảnh nỗi khổ của người dân nông thôn trước khi có sự thay đổi lớn trong xã hội Việt Nam.
II. Viết
Suy nghĩ về đồng tiền trong xã hội ngày nay (340 chữ):
Đồng tiền trong xã hội ngày nay không chỉ là phương tiện trao đổi, mà còn là thước đo của giá trị và thành công. Tuy nhiên, sự phụ thuộc quá mức vào đồng tiền đã dẫn đến nhiều vấn đề xã hội. Trong một thế giới đầy cạnh tranh và tiêu dùng, nhiều người bị cuốn vào cuộc chạy đua kiếm tiền mà bỏ quên các giá trị nhân văn, tình yêu thương, và sự chăm sóc lẫn nhau. Đồng tiền có thể mang lại hạnh phúc, nhưng cũng có thể tạo ra những xung đột, sự tham lam và vô cảm.
Trong nhiều trường hợp, đồng tiền đã trở thành mục tiêu cao nhất trong cuộc sống, khiến con người dễ dàng đánh mất bản chất đạo đức. Người ta có thể sẵn sàng làm mọi thứ để có tiền, bất chấp hậu quả, làm tổn thương người khác hoặc hy sinh chính bản thân mình. Đồng tiền có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng không thể mua được hạnh phúc đích thực hay tình cảm chân thành. Sự vật chất hóa cuộc sống cũng khiến cho những mối quan hệ trở nên lạnh lùng, thiếu thốn cảm xúc thực sự.
Tuy nhiên, đồng tiền cũng không hoàn toàn xấu. Nếu biết sử dụng đúng đắn, nó có thể giúp con người xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn, hỗ trợ những hoàn cảnh khó khăn, và giúp đỡ cộng đồng. Vậy nên, cần có một cái nhìn cân nhắc và đúng đắn về đồng tiền, để nó không làm lu mờ đi những giá trị tinh thần và đạo đức trong cuộc sống.
Nghệ thuật kể chuyện của Nguyễn Công Hoan trong tác phẩm "Bác Lan":
Nguyễn Công Hoan sử dụng nghệ thuật kể chuyện chân thực, chi tiết để làm nổi bật những nỗi đau, nghèo khổ của nhân vật bác Lan. Tác giả dùng đối thoại và hành động của các nhân vật để tạo ra sự tương phản giữa tình cảm con người và tính cách lạnh lùng của xã hội. Đồng thời, Nguyễn Công Hoan cũng biết cách khắc họa sâu sắc tính cách nhân vật qua những hành động, lời nói đầy ẩn ý, từ đó thể hiện thái độ phê phán xã hội phong kiến vô cảm.
Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi
Vui | Buồn | Bình thường |