Trong bài thơ "Tiếng đàn bầu" của Lữ Giang, âm thanh tiếng đàn ầu được miêu tả rất tinh tế và sâu lắng. Cảm nhận của em về âm thanh ấy là sự kết hợp giữa nỗi niềm trầm tư và một vẻ đẹp huyền bí. Tiếng đàn bầu không chỉ đơn thuần là âm thanh phát ra từ một nhạc cụ, mà còn như là tiếng lòng của người nghệ sĩ, mang theo những cung bậc cảm xúc thăng trầm, da diết. Mỗi âm thanh của đàn như gợi lên trong em những kỷ niệm xa xưa, những nỗi niềm chưa dứt. Đặc biệt, âm thanh ấy có vẻ như vừa nhẹ nhàng, tinh tế, lại vừa vang vọng sâu lắng, tạo ra một không gian tĩnh lặng nhưng đầy cảm xúc. Tiếng đàn bầu mang trong mình sự cô đơn, lắng đọng nhưng cũng rất đỗi thiêng liêng, như là tiếng gọi từ quá khứ vọng về. Chính sự độc đáo của âm thanh ấy đã khiến em cảm nhận được vẻ đẹp riêng biệt của âm nhạc và nghệ thuật truyền thống, qua đó, càng thêm yêu quý những giá trị văn hóa dân tộc.