Câu 1: Đoạn thơ trên được viết theo thể thơ lục bát. Đặc điểm giúp nhận ra thể thơ này là sự kết hợp giữa hai câu với cấu trúc nhịp 6-8, câu 1 có 6 chữ, câu 2 có 8 chữ, và cấu trúc này lặp lại trong suốt đoạn thơ.
Câu 2: Đoạn thơ được viết theo phương thức biểu đạt chính là miêu tả. Các hình ảnh của thiên nhiên như dòng sông, nắng, mây… được miêu tả sinh động qua các hình ảnh và cảm nhận của tác giả.
Câu 3: Biện pháp tu từ trong hai câu thơ đầu là nhân hoá. Câu "Dòng sông mới điệu làm sao" và "Nắng lên mặc áo lụa đào thướt tha" đã nhân hoá dòng sông và nắng, miêu tả chúng như con người có cảm xúc, có trang phục, làm tăng vẻ đẹp và sinh động cho thiên nhiên. Tác dụng của biện pháp này là làm cho thiên nhiên trở nên gần gũi, sinh động hơn, thể hiện sự yêu mến và tôn trọng của tác giả đối với thiên nhiên.
Câu 4: Những tính từ chỉ màu sắc trong đoạn thơ là lụa đào, xanh, vàng.
Câu 5: Nội dung của đoạn thơ miêu tả vẻ đẹp của thiên nhiên qua những hình ảnh sinh động của dòng sông, nắng, mây. Các sự vật được nhân hoá, khoác lên mình những chiếc áo màu sắc khác nhau, thể hiện sự thay đổi theo thời gian trong ngày, từ sáng đến chiều.
Câu 6: Tình yêu quê hương là tình cảm thiêng liêng, gắn bó sâu sắc với mảnh đất, con người nơi mình sinh ra. Quê hương là nơi nuôi dưỡng, chở che, là nguồn cảm hứng bất tận cho mỗi con người. Tình yêu ấy thể hiện qua những hành động thiết thực như bảo vệ, gìn giữ và phát triển quê hương. Đó là tình cảm sâu sắc và bền chặt, không chỉ được thể hiện bằng lời nói mà còn bằng hành động. Quê hương là nguồn cội, là nơi ta luôn quay về mỗi khi gặp khó khăn. Tình yêu quê hương giúp con người mạnh mẽ và kiên cường, thúc đẩy mỗi người làm việc tốt đẹp cho cộng đồng.