Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tả bài văn nói về bài cóc kiện trời theo lời của nhân vật

ta bai van noi ve bai coc kien troi theo loi cua nhan vat
 
3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
17
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Bài văn "Cóc kiện trời" là một trong những tác phẩm nổi bật trong văn học dân gian Việt Nam, kể về cuộc hành trình của chú cóc nhỏ dũng cảm, quyết tâm đứng lên đòi công lý cho bản thân và những người bạn của mình. Dưới đây là bài văn nói về câu chuyện này từ góc nhìn của nhân vật chính - chú cóc.

---

Xin chào các bạn, hôm nay tôi xin chia sẻ câu chuyện thú vị về cuộc kiện tụng mà tôi đã trải qua - câu chuyện của một chú cóc, chính là tôi.

Tôi sinh ra và lớn lên bên dòng sông mát rượi, nơi có bãi cỏ xanh tươi và gió nhẹ thổi qua. Cuộc sống của tôi không phải lúc nào cũng dễ dàng. Hằng ngày, tôi cùng những người bạn dưới nước phải chống chọi với nắng, mưa và cả những bậc cao nhân ở trên trời. Tôi luôn cảm thấy bất công khi trời đổ mưa quá nhiều, khiến cho mọi thứ xung quanh tôi ngập úng, làm hỏng hết những điều tốt đẹp mà chúng tôi đã vun đắp.

Một ngày, sau cơn mưa lớn, tôi quyết định không thể im lặng thêm nữa. Tôi cảm thấy trong lòng mình bừng bừng một ngọn lửa quyết tâm. Tôi nghĩ rằng, không thể để trời cứ như vậy mà hành hạ chúng tôi mãi được. Thế là, tôi đã dũng cảm quyết định kiện trời! Nghe có vẻ điên rồ đúng không? Nhưng tôi tin rằng, tôi cần phải hành động vì lợi ích của tất cả chúng ta.

Trên đường tới chốn phán xét, tôi đã gặp rất nhiều những nhân vật khác nhau - từ những con vật bé nhỏ đến những sinh vật lớn lao. Mỗi người đều có những câu chuyện riêng của họ về sự bất công mà họ phải chịu đựng. Tôi đã lắng nghe và hiểu rằng, không chỉ mình tôi mà rất nhiều sinh vật khác cũng đang chịu đựng nỗi đau tương tự.

Khi tới cổng trời, tôi rất hồi hộp. Bước vào, tôi đã gặp Ngọc Hoàng, vị vua của trời. Tôi dũng cảm đứng trước mặt Ngọc Hoàng và trình bày nỗi khổ của mình với một giọng nói chắc nịch. Tôi nói về những lần mưa to đã làm ngập nhà, làm mất đi nhiều thứ quý giá và ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi. Tôi cũng nhấn mạnh rằng, mỗi khi có mưa, không chỉ tôi mà còn nhiều bạn bè khác cũng phải sống trong cảnh khốn khổ.

Ngọc Hoàng nghe tôi nói, đã không khỏi ngạc nhiên về sự kiên cường và quyết tâm của một chú cóc nhỏ bé như tôi. Cuối cùng, Ngọc Hoàng đã nhận ra rằng, việc làm của mình cũng có ảnh hưởng đến cuộc sống của muôn loài và đã hứa sẽ điều chỉnh lại mưa gió, khiến cho chúng tôi có thể sống yên ổn hơn.

Sau vụ kiện, tôi cảm thấy hạnh phúc không chỉ vì bản thân mình mà còn vì cả cộng đồng. Tôi học được rằng, đôi khi chỉ cần một chút dũng cảm và lòng kiên trì, ta có thể thay đổi được điều gì đó mà ta cho là bất công.

Câu chuyện của tôi, một chú cóc dũng cảm, đã chứng minh rằng sức mạnh không chỉ nằm ở cơ bắp mà còn ở ý chí và lòng quyết tâm. Hy vọng rằng, tất cả các bạn cũng sẽ thấy được sức mạnh trong chính mình để đứng lên đấu tranh cho những quyền lợi chính đáng.

Cảm ơn các bạn đã lắng nghe câu chuyện của tôi!

---

Trên đây là một bài văn thể hiện ý kiến của nhân vật cóc trong câu chuyện "Cóc kiện trời". Câu chuyện không chỉ mang tính chất giải trí mà còn gửi gắm những bài học quý giá về lòng dũng cảm, công lý và tinh thần đấu tranh cho điều đúng đắn.
1
0
+5đ tặng

Trong truyện "Bài Cốc Kiến Trời", nhân vật chính là một con cốc, biểu tượng cho sự nhỏ bé, giới hạn trong tầm nhìn và khả năng nhận thức. Câu chuyện đã thể hiện một bài học sâu sắc về giới hạn và khả năng mở rộng tầm nhìn. Cốc, sống trong một cái giếng nhỏ, chỉ thấy bầu trời qua miệng giếng, nó tin rằng bầu trời chỉ có thế, nhỏ bé và hạn hẹp. Cốc không thể biết được rằng bầu trời thực sự rộng lớn, bao la, vượt xa cái giếng mà nó đang sống.

Từ góc nhìn của nhân vật cốc, câu chuyện phản ánh sự hạn chế trong nhận thức và tư duy của mỗi người. Chúng ta đôi khi chỉ nhìn thấy một phần rất nhỏ của thế giới, nhưng lại cho rằng đó là tất cả. Những người sống trong sự nhỏ bé, hẹp hòi, không mở rộng tầm mắt sẽ dễ dàng rơi vào sự tự mãn và không phát triển.

Câu chuyện qua đó cũng nhắc nhở chúng ta về việc cần phải thay đổi tư duy, mở rộng tầm nhìn, không nên chỉ "nhìn trời qua cái giếng" mà phải biết khám phá thế giới rộng lớn xung quanh. Mỗi người cần nhìn nhận vấn đề từ nhiều góc độ và không ngừng học hỏi để trưởng thành.

bài cốc kiến trời là một bài học sâu sắc về sự hạn chế trong nhận thức và tầm quan trọng của việc mở rộng tầm nhìn để hiểu biết về thế giới và cuộc sống.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
ko tên
hôm qua
+4đ tặng

Ta chính là Cóc – người đã dũng cảm đứng lên đòi công lý cho muôn loài. Để ta kể các ngươi nghe câu chuyện "Cóc kiện Trời", một câu chuyện mà ta tin rằng, không ai trong các ngươi sẽ quên.

Ngày đó, trời lâu rồi chẳng cho mưa, mặt đất khô cằn, cây cỏ chết khô, dòng suối trơ đáy. Muôn loài chúng ta đều kiệt quệ vì khát, vì đói. Ai ai cũng ngước lên trời, ngóng chờ từng giọt nước mát lành, nhưng đáp lại chỉ là ánh nắng gay gắt và sự im lặng đáng sợ. Không thể để mọi chuyện tiếp diễn, ta quyết định lên gặp Trời để đòi lại quyền sống cho tất cả.

Trên đường đi, ta không cô đơn. Cua, Gấu, Cọp, Ong và Cá đã cùng ta đồng lòng. Mỗi người một khả năng, một thế mạnh, nhưng đều chung một mục tiêu: buộc Trời phải làm mưa! Đoàn chúng ta, tuy nhỏ bé nhưng đầy quyết tâm, vượt qua bao khó khăn để tiến lên Thiên đình.

Khi lên tới cổng Trời, ta đã dùng tiếng kêu mạnh mẽ của mình để gọi Ngọc Hoàng. "Ọp! Ọp! Trời ơi, tại sao không mưa? Muôn loài chúng ta đã cạn sức!" Tiếng gọi của ta vang vọng khắp nơi. Ngọc Hoàng ban đầu phớt lờ, nhưng khi ta và đồng đội không chịu lùi bước, Ngài đã cho người ra ứng chiến.

Cá đối đầu với lính Thủy, Cua kẹp chặt lính gác, Ong đốt lính Trời, Gấu và Cọp xông lên như vũ bão. Còn ta, ta dõng dạc đứng giữa sân Thiên đình mà đòi hỏi: "Nếu Ngài còn là Ngọc Hoàng của muôn loài, xin hãy làm tròn trách nhiệm. Nếu không, chúng tôi sẽ không bao giờ rời đi!"

Lời nói của ta, sự quyết tâm của tất cả chúng ta, cuối cùng đã khiến Ngọc Hoàng thấu hiểu. Ngài nhận ra trách nhiệm của mình và ra lệnh cho các thần mưa làm việc. Ngay ngày hôm đó, những đám mây đen ùn ùn kéo đến, những cơn mưa ào ạt trút xuống mặt đất khô cằn.

Ta biết mình nhỏ bé, nhưng ta tin rằng, chỉ cần lòng dũng cảm và sự đồng lòng, mọi khó khăn đều có thể vượt qua. Ta không tự hào vì mình là Cóc – "cậu ông Trời". Ta tự hào vì mình đã đứng lên khi cần thiết, vì muôn loài và vì sự sống.

0
0
+3đ tặng
Ngày xửa ngày xưa, có một năm hạn hán kéo dài, suốt mấy tháng liền trời nắng như đổ lửa, không có lấy một giọt mưa. Mặt đất nứt nẻ, cây cối héo khô, muôn vật khát nước nằm chờ chết.
Thấy tình cảnh gay go như vậy, tôi suy nghĩ ghê lắm cứ nhảy ra nhảy vào, lo lắng, sốt ruột và bực tức trước thái độ dửng dưng của Trời. Thế rồi tôi quyết định sẽ lên tận thiên đình để kiện Trời. Ngắt một cái lá Khoai môn đội lên đầu che nắng, tôi bắt đầu cuộc hành trình. Dọc đường, tôi gặp Cua, Gấu, Cọp, Ong và Cáo. Nghe tôi nói đi kiện Trời, tất cả đều xin theo.
Qua bao gian nan vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng lên tới thiên đình. Trước cửa nhà Trời có để một cái trống to. Tôi phân công các bạn: “Anh Cua bò vào chum nước này. Cô Ong đợi sau cánh cửa kia. Còn chị Cáo, anh Gấu, anh Cọp thì nấp ở hai bên”. Mọi người làm theo lệnh của tôi.
Sau đó, tôi ung dung đánh ba hồi trống. Tiếng trống vang rền khiến Trời phải ngó ra. Thấy chỉ có một chú Cóc bé tí tẹo mà dám náo động thiên đình, Trời nổi giận sai Gà ra mổ tôi. Gà vừa bay đến, tôi ra hiệu cho Cáo nhảy xổ tới cắn cổ Gà tha đi. Trời sai Chó xông ra bắt Cáo. Chó vừa tới cửa đã bị Gấu quật chết tươi. Trời nổi giận lôi đình, sai Thiên Lôi trừng trị Gấu. Thiên Lôi hùng hổ vác lưỡi búa chạy ra thì bị Ong đốt túi bụi vào mặt, vào đầu. Sợ quá, thần vội vứt búa rồi nhảy vào chum nước. Bị Cua giơ càng kẹp một phát đau điếng, Thiên Lôi vội nhảy vọt khỏi chum và bị Cọp vồ.
Túng thế. Trời đành xuống giọng, mời tôi vào nói chuyện. Tôi lễ phép thưa rằng:
-   Muôn tâu Thượng Đế! Đã lâu lắm rồi, trần gian không được một giọt mưa. Thượng Đế hãy làm mưa ngay để cứu muôn loài, không thì chết hết!
Sợ trần gian nổi loạn, Trời bèn hứa:
-  Thôi, cậu cứ về đi, ta sẽ cho mưa xuống ngay!
Rồi Trời còn dặn thêm là từ nay về sau, nếu cần mưa thì tôi cứ nghiến răng báo cho Trời biết, khỏi phải mất công lên tận thiên đình.
Đoàn quân của tôi về đến hạ giới thì mưa đã tràn ngập cả sông ngòi, đồng ruộng. Sự sống trên mặt đất lại hồi sinh. Mọi người yêu mến tặng tôi cái tên là:
Cậu ông Trời.
 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×