Đoạn thơ miêu tả cảnh vật trong những ngày tháng năm gắn liền với lao động vất vả và tình yêu thương sâu sắc của bà ngoại. Hình ảnh đàn chim ăn hạt trên cành đồng gợi lên không gian thanh bình, yên ả của thiên nhiên. Cả bầu trời xanh như không thể trong sáng hơn, tạo cảm giác gần gũi và tươi đẹp. Tuy nhiên, sự thanh bình đó lại tương phản với công việc cực nhọc của bà. Hình ảnh cháu đôi nón, đôi chân trần trên đất, biểu tượng của tuổi trẻ, trong khi bà phải đối mặt với nỗi đau đớn, mồ hôi rơi như mưa, lưng cong dưới sức nặng của lúa. Những chi tiết "hoa cỏ may dần cheố bân chân bà tứa máu" làm nổi bật sự hy sinh âm thầm, khó nhọc của bà trong cuộc sống. Sự nhọc nhằn, sự hy sinh ấy không chỉ thể hiện qua mồ hôi và sự đau đớn mà còn trong sự chăm sóc bà dành cho cháu. Đoạn thơ giúp người đọc cảm nhận được công lao của những người phụ nữ nông thôn, đồng thời cũng là lời tri ân sâu sắc đối với bà ngoại.