Bằng cách nhấp vào Đăng nhập, bạn đồng ý Chính sách bảo mật và Điều khoản sử dụng của chúng tôi. Nếu đây không phải máy tính của bạn, để đảm bảo an toàn, hãy sử dụng Cửa sổ riêng tư (Tab ẩn danh) để đăng nhập (New Private Window / New Incognito Window).
Trong đoạn trích, Nguyễn Du đã khắc họa một cách sâu sắc và tinh tế diễn biến tâm trạng của Thúy Kiều khi xa cách gia đình và người yêu, bộc lộ những nỗi niềm đau đớn, day dứt của nàng. Ngay từ câu mở đầu, Kiều đã thể hiện tâm trạng "ôm lòng đòi đoạn xa gần", diễn tả nỗi đau đớn và nhớ nhung khôn nguôi. Cảm giác "chẳng vò mà rối, chẳng dần mà đau" cho thấy nỗi đau tinh thần day dứt, như sợi tơ lòng bị vò nát không cách nào gỡ bỏ. Nàng nhớ về công ơn cha mẹ, băn khoăn vì chưa thể đáp đền "nhớ ơn chín chữ cao sâu", đồng thời cảm nhận sự bất lực của bản thân khi ở xa, không thể chăm sóc đấng sinh thành. Đối với mối tình Kim – Kiều, Thúy Kiều rơi vào trạng thái giằng xé và tiếc nuối. Nàng day dứt khi nghĩ đến lời thề "nhớ lời nguyện ước ba sinh" mà giờ đây phải xa cách muôn trùng. Hình ảnh "cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay" gợi lên nỗi đau khi phải buông bỏ tình yêu đầu đời và nghi ngờ liệu Kim Trọng có còn giữ trọn lòng mình. Cả đoạn thơ thấm đượm nỗi xót xa, đau khổ của Kiều, khi nàng vừa nhớ thương, vừa oán trách số phận trớ trêu. Nguyễn Du đã thành công trong việc khắc họa tâm trạng phức tạp của Thúy Kiều, vừa đau đớn vừa trĩu nặng tình nghĩa, qua đó thể hiện tinh thần nhân đạo sâu sắc của tác phẩm.
Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời
(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi. Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Đoạn trích trên miêu tả tâm trạng phức tạp của Thúy Kiều trong lúc đối diện với nỗi niềm về tình yêu và sự chia ly. Từ những câu thơ đầu tiên, Thúy Kiều đã thể hiện một tâm trạng rối bời, “Chẳng vò mà rối, chẳng dần mà đau” – nghĩa là trong lòng cô chất chứa những cảm xúc khó diễn tả, không thể giải tỏa. Nỗi nhớ về ân tình sâu sắc, về lời nguyện ước “ba sinh” thể hiện tình yêu thắm thiết, nhưng cũng đầy đau đớn, vì sự xa cách và cô đơn. Kiều cảm thấy bất lực trước số phận, khi mà tình yêu sâu nặng ấy lại không thể có được đáp lại, và cô phải chịu đựng một thân phận bi kịch. Tâm trạng Kiều lúc này là sự day dứt, nuối tiếc về những ước hẹn chưa thành, với hình ảnh "mối tình đòi đoạn vò tơ" – thể hiện sự tiếc nuối, chưa thể gỡ được những ràng buộc trong tình cảm. Cuối cùng, qua hình ảnh "cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay", Kiều đau đớn nhận ra rằng cuộc đời của cô không có chỗ cho tình yêu đích thực, mà phải chịu đựng những sự hy sinh vô nghĩa, gây thêm nỗi đau cho tâm hồn. Tâm trạng Kiều trong đoạn trích này là sự xung đột giữa tình yêu và số phận, giữa hy vọng và thất vọng, thể hiện sâu sắc bi kịch của một người con gái tài sắc mà không thể đạt được hạnh phúc trọn vẹn.