1. Ai Cập:
Sông Nin: Được coi là "mạch sống" của Ai Cập. Hàng năm, sông Nin mang lại phù sa màu mỡ bồi đắp cho đồng bằng, tạo điều kiện thuận lợi cho nông nghiệp phát triển. Nước sông Nin cũng được sử dụng cho sinh hoạt và tưới tiêu.
Địa hình: Ai Cập được bao bọc bởi sa mạc ở phía đông và phía tây, biển Địa Trung Hải ở phía bắc và các thác nước ở phía nam. Điều này tạo ra một vùng đất tương đối biệt lập, ít bị xâm lược, giúp nền văn minh phát triển ổn định.
Khí hậu: Khí hậu khô nóng, ít mưa, nhưng nhờ có sông Nin nên nông nghiệp vẫn phát triển.
Tác động:
Nông nghiệp phát triển mạnh mẽ nhờ phù sa sông Nin, tạo ra nguồn lương thực dồi dào, thúc đẩy sự phân công lao động và hình thành các trung tâm dân cư.
Nhu cầu thủy lợi (đắp đê, đào kênh) đòi hỏi sự hợp tác và quản lý chặt chẽ, góp phần hình thành nhà nước sớm.
Sông Nin là tuyến đường giao thông quan trọng, kết nối các vùng trong Ai Cập và với bên ngoài.
2. Lưỡng Hà:
Sông Tigris và Euphrates: Hai con sông này cung cấp nước và phù sa cho vùng đất Lưỡng Hà, tạo điều kiện cho nông nghiệp phát triển. Tuy nhiên, lũ lụt ở Lưỡng Hà thất thường hơn ở Ai Cập, gây nhiều khó khăn cho người dân.
Địa hình: Lưỡng Hà là vùng đồng bằng nằm giữa hai con sông, không có rào cản tự nhiên như Ai Cập, dễ bị xâm lược.
Khí hậu: Khí hậu khô nóng, lượng mưa ít, nhưng nhờ có hệ thống sông ngòi nên nông nghiệp vẫn phát triển.
Tác động:
Nông nghiệp phát triển nhờ phù sa sông Tigris và Euphrates, nhưng do lũ lụt thất thường nên người dân phải xây dựng hệ thống thủy lợi phức tạp hơn.
Việc dễ bị xâm lược thúc đẩy người dân xây dựng các thành phố kiên cố để bảo vệ.
Sự cạnh tranh về nguồn nước và đất đai giữa các cộng đồng dân cư dẫn đến các cuộc chiến tranh và sự hình thành các quốc gia.