Khổ thơ "con nghe mùa thu vọng về những yêu thương / giọt mồ hôi rơi trong chiều của mẹ / nắng mong manh đậu bên thật khẽ / đôi vai gầy nghiêng nghiêng" của Lương Đình Khoa là một khúc ca nhẹ nhàng, sâu lắng về tình mẫu tử thiêng liêng. Bằng những hình ảnh giản dị, gần gũi, nhà thơ đã vẽ nên một bức tranh thu nhỏ đầy cảm xúc về người mẹ, về những vất vả, hy sinh thầm lặng mà mẹ dành cho con.
Mở đầu khổ thơ là một cảm nhận tinh tế của người con về mùa thu: "con nghe mùa thu vọng về những yêu thương". Mùa thu không chỉ là một mùa trong năm với những đặc trưng riêng mà còn là một không gian, một thời gian đặc biệt, khơi gợi trong lòng người những ký ức, những kỷ niệm. Từ "vọng về" được sử dụng rất đắt, nó không chỉ diễn tả âm thanh của mùa thu mà còn gợi cảm giác những yêu thương ấy không chỉ tồn tại ở hiện tại mà còn từ quá khứ, từ những điều đã qua, nay trở về trong tâm tưởng. Mùa thu như một chiếc cầu nối vô hình, kết nối giữa hiện tại và quá khứ, giữa người con và mẹ, giữa những yêu thương đã được trao và những yêu thương vẫn còn đong đầy.
Trung tâm của khổ thơ là hình ảnh người mẹ trong một buổi chiều tà: "giọt mồ hôi rơi trong chiều của mẹ". "Giọt mồ hôi rơi" là một chi tiết tả thực, giản dị nhưng lại vô cùng gợi cảm. Nó không chỉ đơn thuần là mồ hôi của sự lao động vất vả mà còn là biểu tượng cho những nhọc nhằn, những lo toan mà mẹ phải gánh vác. Cụm từ "trong chiều của mẹ" không chỉ đơn thuần chỉ thời gian mà còn gợi ra một không gian riêng, một thế giới riêng của mẹ, nơi có những vất vả, lo toan, những hy sinh thầm lặng. Giọt mồ hôi rơi trong chiều ấy thấm đẫm tình yêu thương, sự hy sinh mà mẹ dành cho con cái.
Trong không gian ấy, ánh nắng chiều cũng trở nên dịu dàng, êm ái: "nắng mong manh đậu bên thật khẽ". Hình ảnh "nắng mong manh" gợi lên một không gian nhẹ nhàng, tĩnh lặng. Động từ "đậu" được nhân hóa, kết hợp với trạng từ "thật khẽ" gợi tả ánh nắng dịu nhẹ, như muốn nâng niu, che chở cho mẹ, xoa dịu những nhọc nhằn. Sự tương phản giữa giọt mồ hôi vất vả và ánh nắng mong manh tạo nên một bức tranh vừa hiện thực vừa lãng mạn, vừa gần gũi vừa thi vị.
Khổ thơ khép lại bằng hình ảnh "đôi vai gầy nghiêng nghiêng". "Đôi vai gầy" là một chi tiết tả thực, gợi lên sự vất vả, gánh nặng cuộc đời mà mẹ đang oằn mình gánh chịu. Từ láy "nghiêng nghiêng" không chỉ diễn tả dáng vẻ bên ngoài mà còn thể hiện sự tần tảo, chịu thương chịu khó, đức hy sinh cao cả của mẹ. Hình ảnh này khép lại khổ thơ, khắc sâu trong lòng người đọc ấn tượng về một người mẹ tần tảo, yêu thương con vô bờ bến.
Bằng việc sử dụng những hình ảnh chọn lọc, giàu sức biểu cảm, kết hợp hài hòa giữa tả thực và biểu cảm, khổ thơ đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ trong một buổi chiều thu. Mùa thu không chỉ là bối cảnh mà còn là chất xúc tác khơi gợi những yêu thương, những ký ức đẹp về mẹ. Khổ thơ là một lời tri ân sâu sắc, thể hiện lòng biết ơn, sự cảm phục của người con đối với tình mẹ bao la, cao cả.