Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Hãy kể lại 1 kỉ niệm mà em nhớ mãi

hãy kể lại 1 kỉ niệm mà em nhớ mãi
4 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
18
Tham khảo câu trả lời từ Trợ lý ảo Lazi
Một kỷ niệm mà em nhớ mãi là lần đi dã ngoại cùng lớp vào năm lớp 8. Đó là một ngày nắng đẹp, cả lớp hào hứng chuẩn bị từ sớm, ai nấy đều mang theo đồ ăn nhẹ, nước uống và những trò chơi thú vị.

Khi đến nơi, chúng em được thả mình giữa thiên nhiên, hòa mình vào không khí trong lành và ngắm cảnh đẹp. Chúng em cùng nhau chơi trò chơi thể thao, như kéo co và đá bóng. Tiếng cười rộn rã, những màn tranh tài sôi nổi làm cho không gian thêm phần sinh động.

Sau đó, chúng em cùng ngồi quây quần dưới bóng cây lớn để thưởng thức bữa trưa. Mỗi người đều mang theo những món ăn đặc trưng của gia đình, và chúng em chia sẻ cho nhau. Những món ăn đơn giản như bánh mì, trái cây hay những món ăn tự tay làm khiến cả lớp cảm thấy gần gũi hơn.

Cuối buổi, chúng em tổ chức một buổi tiệc nhỏ với âm nhạc và khiêu vũ. Những bài hát vang lên khiến mọi người cùng hòa giọng, nhảy múa trong niềm vui sướng. Kỷ niệm ấy không chỉ là về một ngày vui vẻ mà còn là tình bạn gắn bó và những khoảnh khắc đáng nhớ mà em trân trọng.

Đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, em vẫn cảm thấy bồi hồi và hạnh phúc. Đó là một trong những kỷ niệm đẹp nhất của thời học sinh mà em sẽ không bao giờ quên.
1
0
Avicii
05/01 19:22:45
+5đ tặng
Tôi có một người bạn Tên là Hoa, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng chơi, cùng học chung một lớp, tuổi thơ của chúng tôi trải qua biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn, giữa tôi và Hoa có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên đó là kỉ niệm ngã xe.

Tôi còn nhớ khi ấy chúng tôi học lớp 6, hai đứa lại cùng chung một xóm, tôi đầu xóm Hoa cuối xóm nhưng mỗi lần đi học Hoa thường rủ tôi cùng đi, hôm ấy cũng như mọi ngày Hoa sang rủ tôi đi học chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện rất vui vẻ. Đang đi bỗng có một chiếc xe máy đi ngược chiều phóng tới dù tôi và Hoa đã đi hết vào lề đường nhưng chiếc xe đó vẫn va vào xe chúng tôi khiến tôi mất tay lái, loạng choạng rồi cả xe lẫn người nằm xoài trên đường. Ngay lúc đó chiếc xe máy phóng thật nhanh và không thèm ngoáy lại nhìn, tôi ngã quả đó vừa đau vừa tức, khi ấy Hoa đã nhanh chóng tiến tới đỡ tôi vào lề đường ngồi rồi dựng xe lên giúp tôi. Hoa tỏ ra rất lo lắng, phủi bụi quần áo cho tôi rồi cẩn thận ngó xem tôi có bị đau chỗ nào không, Hoa thấy tôi bị đau liền bảo tôi lên xe để bạn ý trở đi học, trên đường đi Hoa còn liên tục hỏi thăm tôi "cậu có bị đau lắm không?", rồi cứ bắt tôi vào phòng y tế của trường, khiến tôi cảm giác đôi khi bạn ấy như là bà cụ non vậy, nhưng đối với tôi sự quan tâm của bạn ấy khiến tôi cảm thấy an ủi một phần nào, tôi cứ nhìn bạn ấy rồi thầm cảm ơn vì mình đã có một người bạn tốt

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Quang Cường
05/01 19:23:12
+4đ tặng

Thời thơ ấu là quãng thời gian có biết bao kỉ niệm đáng nhớ, nhiều khi nhớ lại chỉ biết tự bật cười vì sự ngây ngô của mình. Sau mỗi kỉ niệm em thấy mình trưởng thành hơn, chín chắn hơn. Câu chuyện trong lần bố mẹ em đi công tác chính là kỉ niệm em nhớ mãi không thể nào quên.

    Từ nhỏ em chưa bao giờ phải ở nhà một mình, lúc nào bố mẹ luôn ở bên quan tâm, lo lắng cho em từng li từng từng tí. Thế nhưng, có một lần em phải tự chăm sóc cho mình và cô em gái năm tuổi. Đó là vào năm ngoái, cơ quan bố mẹ em có việc bận đột xuất, nên cả hai người phải đi công tác xa một chuyến. Buổi tối hôm trước vừa nhận thông báo mà sáng hôm sau bố mẹ em đã phải lên đường ra sân bay rồi. Mẹ em vừa chuẩn bị đồ đạc vừa cuống quýt gọi điện cho ông bà ở dưới quê lên trông hai anh em trong mấy ngày hôm đó. Lúc ấy em và em gái chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai đứa tự trông nhau.

    Sau khi thu xếp hành lí xong, bố mẹ gọi cả hai đứa xuống dưới bếp để dặn dò. Em thắc mắc: “Sao bố mẹ không dặn luôn ở đây mà phải xuống tận dưới bếp làm gì nhỉ?”. Hai anh em vừa bước vào, mẹ liền nói:

    - Vì bố mẹ gọi gấp quá nên sáng mai ông bà mới bắt xe từ quê lên đây, có thể đến trưa mai ông bà mới đến nơi. Thế nên, sáng mai hai đứa phải tự chăm sóc nhau, tự nấu ăn cho đến khi ông bà lên. Các con đã nhớ chưa?

    Nói xong, mẹ dẫn em đến gần tủ lạnh để chỉ cho em vị trí từng loại đồ ăn đã nấu sẵn mẹ đã chuẩn bị. Mẹ còn chỉ cho em cách bật, tắt bếp như thế nào để hâm nóng lại đồ ăn trong tủ. Khi ấy, em cảm thấy rất lo lắng vì chưa bao giờ tự nấu cơm, cũng chưa bao giờ ở nhà một mình, không những thế còn trông cả em gái nữa.

    Sáng hôm sau, bố mẹ em xuất phát sớm ra sân bay. Chắc mẹ cũng không an tâm nên dặn đi dặn lại hai anh em ở nhà phải cẩn thận. Hai anh em phải tự ngồi ăn sáng, sau đó em phải tự dọn bàn, rửa bát. Đến gần trưa, ông bà em lại gọi điện nói rằng ông bà bị lỡ chuyến xe sáng nên chiều mới đến nơi. Thế là đến buổi trưa hai đứa phải tự vào bếp nấu ăn. Chẳng hiểu sao lúc bật em không thấy nó lên. Em đã thử bật đi bật lại đúng như cách mẹ dạy nhưng không có tác dụng. Lúc ấy, em chợt hoảng hốt:

    - Hay là bếp hỏng rồi, có khi nào sẽ dẫn đến cháy nổ không em nhỉ?

    Em gái em đột nhiên khóc ầm lên, nó cứ luôn miệng nói:

    - Anh ơi em sợ lắm, em sợ lắm! Sắp cháy rồi!

    Đã thế em lại càng cuống hơn, em chỉ biết kéo tay em chạy thật nhanh xuống phòng bác bảo vệ khu chung cư để kêu cứu. Bác cũng vội vã lên xem tình hình ra sao. Sau một hồi kiểm tra bác nói:

    - Không sao đâu nhé, chỉ là hết gas thôi, hai đứa yên tâm!

    Lúc đó em mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đến trưa cả hai anh em đều đói meo, biết làm cách nào để hâm lại thức ăn bây giờ. Em đành sang nhấn chuông nhà hàng xóm và nhờ cô hàng xóm nấu hộ, hai đứa còn ăn cơm luôn cùng gia đình cô. Đến chiều ông bà mới lên đến nơi, em kể hết mọi chuyện cho ông bà nghe. Ông bà khen em ngoan, nhanh trí khi biết nhờ đến sự giúp đỡ của người khác, không những tự chăm sóc mình mà còn chăm sóc cả em gái nữa.

    Sau lần ấy, em đã cố gắng tự học, tự làm những công việc đơn giản trong nhà để bố mẹ không phải lo lắng mỗi khi đi vắng. Em thấy kỉ niệm lần đó là một trải nghiệm đáng nhớ đối với em, nó giúp em trưởng thành hơn.

Quang Cường
Cậu ơi , cậu có thể chấm điểm giúp tớ đc khum ạ >w<
1
0
Phong Nguyen
05/01 19:23:16
+3đ tặng
Trong những năm học tiểu học, có một kỷ niệm mà em sẽ nhớ mãi. Đó là lần em tham gia buổi biểu diễn văn nghệ chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam.
 
Hôm ấy, lớp em được chọn để trình diễn một tiết mục múa. Vì chưa bao giờ đứng trên sân khấu lớn trước đông người, em vừa hồi hộp vừa lo lắng. Cả nhóm tập luyện rất chăm chỉ, nhưng ngay trước buổi biểu diễn, em vô tình làm rách chiếc váy múa khi đang thay đồ. Lúc đó, em hoảng hốt và sợ sẽ làm hỏng tiết mục của cả lớp.
 
May mắn thay, cô giáo chủ nhiệm phát hiện và nhanh chóng giúp em sửa lại chiếc váy bằng kim chỉ có sẵn. Cô vừa làm vừa trấn an em: “Không sao đâu, chỉ cần con tự tin, mọi thứ sẽ ổn.” Nghe lời cô, em lấy lại tinh thần và bước lên sân khấu với nụ cười thật tươi.
 
Tiết mục hôm đó đã thành công ngoài mong đợi, và em nhận được nhiều lời khen từ các bạn và thầy cô. Điều làm em xúc động nhất chính là sự quan tâm của cô giáo. Nhờ cô, em học được rằng mọi vấn đề đều có thể giải quyết nếu ta bình tĩnh và cố gắng.
 
Đây là kỷ niệm mà em luôn trân trọng, bởi nó không chỉ giúp em vượt qua nỗi sợ hãi mà còn nhắc em nhớ đến tình yêu thương và sự hỗ trợ của cô giáo – người đã giúp em trưởng thành hơn.
1
0
Đặng Mỹ Duyên
05/01 19:24:29
+2đ tặng
Kỉ niệm tôi nhớ mãi là lần tôi cùng bạn bè tham gia cuộc thi hùng biện cấp trường. Lúc đó, tôi rất lo lắng, hồi hộp, sợ mình sẽ quên bài, sẽ không thể diễn đạt tốt ý tưởng của mình. Nhưng khi đứng trên sân khấu, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của bạn bè, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. Tôi đã tự tin trình bày bài diễn thuyết của mình một cách lưu loát, đầy cảm xúc. Kết quả, tôi đã giành giải Nhất cuộc thi. Đó là một khoảnh khắc thật tuyệt vời, tôi cảm thấy vô cùng tự hào về bản thân và thêm yêu quý tình bạn đẹp đẽ của chúng tôi. Kỉ niệm ấy đã dạy cho tôi bài học về sự tự tin, lòng dũng cảm và ý nghĩa của tình bạn.
 
Đặng Mỹ Duyên
Like bài viết này nhé thanks you bạn

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×