Bài thơ "Ánh trăng" của Nguyễn Duy luôn khiến tôi cảm thấy một nỗi buồn sâu lắng và sự trăn trở về cuộc đời. Những vần thơ giản dị nhưng đầy sức nặng ấy như một bản nhạc trầm buồn, vang vọng trong lòng mỗi người đọc. Cảm xúc đầu tiên tôi nhận được từ bài thơ là sự cô đơn, tĩnh lặng của ánh trăng, một biểu tượng cho những ký ức cũ kỹ, lãng quên trong cuộc sống. Trăng ở đây không chỉ là một hình ảnh thiên nhiên, mà còn là sự phản chiếu của quá khứ, của những gì đã qua đi mà ta không thể quay lại. Khi tác giả viết "Ánh trăng im lìm", tôi cảm nhận như thể nó đang lặng lẽ dõi theo cuộc đời con người, chứng kiến những thay đổi, những mất mát mà chúng ta không hay biết.
Câu thơ "Giờ trăng có còn như thuở nào?" như một câu hỏi thầm thì trong tâm trí mỗi người, khiến tôi tự vấn lại chính mình về những giá trị đã mất, những điều xưa cũ mà ta vô tình lãng quên. Bài thơ khiến tôi nhận ra rằng, dù thời gian có trôi đi, dù chúng ta có bao nhiêu biến cố trong cuộc sống, nhưng những điều giản dị, nhỏ bé, như ánh trăng, vẫn tồn tại đâu đó trong chúng ta, như một phần không thể thiếu của ký ức. Cảm xúc mà bài thơ đem lại thật khó tả, vừa man mác buồn, vừa sâu lắng, khiến tôi phải dừng lại suy ngẫm về những gì mình đã và đang có trong cuộc sống này.