Khổ thơ trên của bài "Miền Trung" của Hoàng Trần Cương mang đậm dấu ấn của một miền đất nghèo khó nhưng đầy kiên cường và tình yêu thương. Câu thơ "Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt" tạo nên một hình ảnh tả thực về sự thiếu thốn, khó khăn của vùng đất này, khi mọi thứ đều phải chật vật, khó khăn để tồn tại. Những từ ngữ như "lúa con gái mà gầy còm uas đỏ" hay "chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ" cho thấy một miền Trung không dễ sống, nhưng lại mạnh mẽ, dẻo dai, luôn biết vươn lên qua bão táp. Đặc biệt, câu "Không ai gieo mọc trắng mặt người" vừa phản ánh sự khắc nghiệt của thiên nhiên, vừa là lời tự sự về một vùng đất mà những khó khăn không thể làm cho con người nhụt chí. Từ đó, khổ thơ không chỉ thể hiện hình ảnh của miền Trung nghèo khó mà còn khắc họa sức sống mãnh liệt và tinh thần bất khuất của con người nơi đây. Cả khổ thơ là một sự kết hợp giữa sự thật khắc nghiệt và vẻ đẹp mạnh mẽ, kiên cường của miền Trung.