CÂU 2 :Cảm nhận của anh chị ngày đâu tiên bước vào trường học tập thpt
Bước qua mỗi giai đoạn của cuộc đời ta đều cảm nhận được những thay đổi ngay chính bản thân mình. Vào một ngày nào đấy, trong những lần nào đấy chúng ta thấy mình lớn hơn và sẵn sàng bước vào một thế giới mới, sẵn sàng cho những dự định tương lai. Đối với tôi cái ngày đầu tiên bước chân vào lớp 10 là một ngày trọng đại. Bởi cái ngày ấy tôi đã không còn là đứa học trò chân trần hay lội đồng bắt cá, đi học trễ và thường xuyên quên bài tập. Tôi đã là một cô nữ sinh áo dài xúng xính cùng biết bao dự định, mơ ước nặng trĩu trên vai. Tôi là học sinh THPT, tôi là một trong biết bao lớp học trò bước qua cánh cổng trường để bước đến tương lai.
Ngôi trường THPT này không phải quá lạ lẫm đối với tôi dù tôi là đứa học trò nông thôn, trường xã của tôi cách trường THPT gần năm,sáu cây số. Ngôi trường này tôi vẫn hay được mẹ chỉ cho mỗi khi chúng tôi có dịp đi chợ qua hoặc thăm người thân gần đấy. Ngày đó, cánh cổng trường với tôi luôn quá xa và cao, tôi chỉ thấy thấp thoáng bóng các anh chị học sinh qua những tán lá bàng, lá phượng che kín trước sân.
Ngày chúng tôi tốt nghiệp lớp 9, nộp hồ sơ tuyển sinh vào trường tôi không thể tự mình đi vì lúc đó ông tôi mất, tôi phải nhờ người quen. Khi đi thi tuyển, tôi được xếp thi ở một trường cấp hai gần đấy, cái ngày xem kết quả tuyển sinh và đăng kí nhận lớp tôi cũng nhờ cô bạn gần nhà giúp vì tôi bị thủy đậu đau nhức khắp người. Thế là ngày đầu tiên khai giảng, buổi học đầu tiên tôi mới chính thức bước chân vào ngôi trường này. Với tôi ngôi trường THPT đúng thật là mới mẻ, nhiều mong đợi lo lắng.
Ngày ấy, tôi đến thật sớm sau những lần lỡ hẹn với trường, trước đó là một đêm tôi hồi hợp đến mất ngủ và sáng hôm sau chỉ 5 giờ sáng là đã dậy sửa soạn quần áo vì chúng tôi phải đi đò, mất cả tiếng đồng hồ. Cánh cổng trường hôm ấy mở thật lớn, bác bảo vệ mở cả cánh cổng phía sau, cánh cổng này chỉ mở vào ngày khai trường còn những ngày thường lệ thì đóng im ỉm. Tôi như chú nai con lần đầu rời khỏi khu rừng quen thuộc của mình để đến nơi dòng xuối khác, bước những bước chậm chạp và giương đôi mắt lạ lẫm nhìn khắp nơi. Bên trong sân trường khá rộng và những gốc bàng, phượng, bằng lăng tôi đã từng nhìn chúng qua cánh cổng. Những bông hoa phượng đỏ nhạt còn xót lại sau một màu hè, vài hôm nữa chúng sẽ nhường lại cho màu xanh biếc của lá làm thành tán mát rượi cho học trò buổi trưa. Dưới gốc phượng già là một bảng thông tin to tướng để dán những tin tức của trường, chúng tôi thấy tên những học sinh được tuyển vào trường thông báo trước đó. Tôi mò mẫm tìm tên mình dù cô bạn đã xem hộ và đã nhận thay giấy đăng kí lớp học và thời khóa biểu. Cô bạn của tôi vỗ vai tôi và mĩm cười dẫn tôi đi khắp trường. Phía sau dãy phòng học hai lầu là một khoảnh sân nhỏ với những chậu hoa, khóm hoa xinh tươi. Sau này chúng tôi được biết đó là mỗi lớp sẽ có phần đất để trồng và chăm sóc hoa của mình. Bên phải và bên trái sân trường đều có những dãy phòng học khang trang. Nhìn từ cánh cổng trường ra phía sau là dãy phòng thí nghiệm, phòng đọc sách và phòng sinh hoạt ngoài giờ.
Tôi men theo từng lớp học phía sau khoảng đất trống của trường, tôi vui mừng khi bắt gặp cả khu vườn cây xanh tươi, mát mẻ, nơi mà sau này mỗi ngày chúng tôi đều hẹn nhau ra trò chuyện, học bài, chơi đùa…
Các anh chị lớp trước vừa sắp xong bàn ghế trên sân thì tiếng trống bắt đầu buổi chào cờ cũng nổi lên. Tôi hồi hợp nắm tay bạn mình tìm đến hàng ghế ghi tên lớp, tôi được hướng dẫn ngồi phía trước, nơi này tôi có thể thấy rõ nhất từng gương mặt các thầy cô, những người tôi sẽ gắn bó, những người dạy dỗ cho tôi suốt 3 năm học. Không có ai là từng quen biết với tôi nhưng sao tôi không cảm thấy sợ hãi, tôi thấy họ trìu mến và gần gũi làm sao! Nhất là người thầy ngồi phía trước lớp tôi, bạn tôi bảo đó là thầy chủ nhiệm.
Cô MC mời thầy hiệu trưởng lên phát biểu trước học sinh mới, một tràn pháo tay giòn giã chào đón thầy. Thầy hiệu trưởng mới của tôi không có vẽ đáng sợ hay tóc bạc phơ như tôi từng nghĩ. Thầy gầy gầy, tóc điển hoa râm, khuôn mặt phủ lớp bụi phấn và bụi thời gian trong hiền lành, dễ mến. Thầy nói ít nhưng mỗi câu tôi đều ghi nhớ. Không hiểu sao lúc ấy tôi có cảm giác đây là ngôi trường mình sẽ trải qua những ngày tháng vui vẻ và nhiều hi vọng nhất của tuổi trẻ. Từ cô bạn thân bên cạnh mình tới những gương mặt không quen biết phía sau và xung quanh tôi, hay anh bạn vừa lên phát biểu đại diện cho toàn thể học sinh, tôi cảm thấy rồi chúng tôi sẽ thân thiết với nhau, cùng nhau học tập, cùng nhau gắn bó từng kỉ niệm.
Buổi học đầu tiên của chúng tôi là làm quen với nhau, phân công ban cán sự và học nội quy của trường, nhưng cũng là buổi học khó quên nhất. Tôi cô bé hay thẹn thùng đã dần quen với lớp của mình. Các bạn ai cũng cởi mở, vô tư như từng quen biết. Chúng tôi trò chuyện với nhau và với thầy chủ nhiệm trong suốt buổi sáng hôm ấy. Tôi nghĩ đó là một khởi đầu tốt lành, hứa hẹn những ngày tháng tươi đẹp sắp tới.
Ngày đầu tiên của tôi khi bước vào ngôi trường THPT là như thế, bao nhiêu cảm xúc khó tả cứ ùa về để lại một khoảnh khắc đáng nhớ trong chúng tôi. Ngôi trường mới là thế giới mới để tôi tự tin bước vào cuộc đời, vì nơi ấy tôi có bạn bè, thầy cô, tôi có những lời dạy bảo chân thành giúp tôi vượt qua khó khăn của học tập để xây dựng ước mơ cho riêng mình.