Hai khổ thơ thứ hai và thứ ba trong bài thơ "Chiều xuân" của Anh Thơ đã vẽ nên một bức tranh làng quê Việt Nam vào buổi chiều xuân vô cùng sống động và bình yên. Bằng việc sử dụng những từ ngữ giản dị, giàu chất dân gian và các biện pháp tu từ như nhân hóa, so sánh, liệt kê, tác giả đã tạo nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp, tràn đầy sức sống. Hình ảnh "cỏ non tràn biếc cỏ", "đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ", "mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió" ở khổ thơ thứ hai đã gợi lên một không gian rộng mở, thoáng đãng. Sang đến khổ thơ thứ ba, cảnh vật chuyển mình vào trong đồng lúa, với hình ảnh "đồng lúa xanh rờn và ướt lặng", "lũ cò con chốc chốc vụt bay ra", "cô nàng yếm thắm cúi cuốc cào cỏ" đã tạo nên một không gian yên tĩnh, trù phú. Qua đó, tác giả không chỉ thể hiện tài năng quan sát tinh tế mà còn gửi gắm tình yêu tha thiết với quê hương, đất nước. Cả hai khổ thơ đã tạo nên một bức tranh tổng thể hài hòa, gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc bình yên, thư thái.