I. MỞ BÀI
Trong tất cả những giáo viên dạy Văn, tôi yêu thích nhất là cô Phượng bởi cô giảng bài nghe rất hay và tuyệt vời.
Năm lớp 9 của tôi, không ngờ là tôi lại được học với cô Phượng.
Tôi nhớ nhất là lần cô giảng bài “Bài thơ về tiểu đội xe không kính” – một bài học rất thú vị và bổ ích.
II. THÂN BÀI
Thứ năm chúng tôi học hai tiết Văn liên tục.
Cả lớp tôi đã ổn định chỗ ngồi nhưng không khỏi bàn tán sôi nổi vì từ thứ ba cô đã dặn lớp soạn bài “Bài thơ về tiểu đội xe không kính”, học bài cũ thật kĩ.
Hôm ấy, cô vẫn mặc bộ áo dài trắng điểm hoa tím, nhanh nhẹn, vui vẻ bước vào lớp.
Tôi nhận ra hôm nay cô xách theo chiếc cặp lớn chứ không phải chiếc cặp hàng ngày.
Cô mở cặp và lấy ra chiếc máy tính xách tay. Cả lớp “ồ” một tiếng vì lâu lắm rồi lớp tôi mới được học như thế này.
Cô gọi tôi cùng lớp trưởng giúp cô nối máy tính vào chiếc ti vi của lớp.
Trong khi đó, cô nắn nót từng chữ to, viết phấn đỏ giữa bảng: BÀI THƠ VỀ TIỂU ĐỘI XE KHÔNG KÍNH – Phạm Tiến Duật.
Cô bắt đầu trả bài cũ. Hôm ấy bạn nào cũng học bài tốt nên cô rất vui. Trả bài xong, cô nhẹ nhàng nói:
Hôm nay chúng ta sẽ học “Bài thơ về tiểu đội xe không kính”.
Rồi cô bật máy, ti vi của lớp tôi không lớn lắm nhưng cô đã dùng cỡ chữ lớn để các bạn cuối lớp có thể thấy rõ. Cô yêu cầu chúng tôi quan sát màn hình. Rồi cô đọc: “Không có kính không phải vì xe không có kính…”
Mỗi câu thơ cô đều cho chúng tôi xem hình ảnh minh họa.
Nào là những chiếc xe quân sự ngụy trang bằng lả cây, nào là những chiếc xe móp méo, lại còn nhũng anh chiến sĩ lái xe hiên ngang, yêu đòi, lạc quan đang tươi cười đưa tay qua cửa xe không kính bắt tay nhau…
Đọc hết bài, cô mới bắt đầu giảng.
Cô phân tích từng đoạn, từng câu thơ, từng từ ngữ hay hoặc từ khó hiểu.
Cô phân tích từng đặc điểm của đoàn xe, từ lí do xe không có kính đến cả những gì chiếc xe không kính mang đến cho những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn.
Nhìn thấy học sinh thích thú như vậy, cô có vẻ hăng hái hơn.
Cô vừa giảng bài, vừa diễn tả, vừa chiếu hình ảnh cho chúng tôi xem.
Cô kể hăng say như chính cô đã chứng kiến các trận đấu vĩ đại đó vậy. Cả lớp thích thú lắng nghe.
Cô cứ như vừa dạy Văn vừa dạy Sử vậy. Lúc giảng tới đoạn “Bắt tay qua cửa kính vỡ rồi”, cô bảo các bạn ngồi ngoài đầu bàn giơ bàn tay ra ngoài.
Tôi và các bạn khác chưa rõ cô sẽ làm gì nhưng vẫn hưởng ứng nhiệt tình. Rồi trước sự thích thú của chúng tôi, cô đi xuống từng bàn bắt tay với tôi cùng các bạn ngồi ngoài bìa.
Trong bài có đoạn nói về bếp Hoàng Cầm. Dù trong sách có giải thích nhưng chúng tôi không hình dung ra được.
Cô chiếu cho chúng tôi xem ảnh chiếc bếp Hoàng cầm mà cô đã chụp lúc đi địa đạo Củ Chi. Rồi cô lại kể chuyện tiếp. Cứ như thế đến khi hết tiết.
III. KẾT BÀI
Thật là một tiết học Ngữ văn thú vị và bổ ích.
Chúng tôi cứ mong mỏi mãi sẽ có thật nhiều tiết học hay và bổ ích như thế.