LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại một câu chuyện mà em được trải nghiệm. Tả chân dung người thân

Câu 1 : Kể lại một câu chuyện mà em được trải nghiệm
Câu 2 : Tả chân dung người thân

Help me.................Mình vote cho nhaaaaaaaaaa
4 trả lời
Hỏi chi tiết
288
0
1
Nguyễn Đình Thái
25/09/2019 22:20:49
Câu 1:
Mỗi lần em than rằng việc học rất khó, không dễ như ba mẹ nghĩ thì ba lại bảo rằng "Có công mài sắt có ngày nên kim". Và hôm nay em rất vui vì câu nói của ba là động lực để em đạt được thành quả như ngày hôm nay.
Em biết cuộc thi học sinh giỏi tỉnh môn văn vô cùng khó khăn và nhiều thử thách. Xung quanh em còn có rất nhiều bạn viết văn rất hay, học rất chăm. Nhưng ba vẫn thường động viên em mỗi ngày cố gắng sẽ có sự đèn đáp xứng đáng.
Vậy là trong suốt một năm trời, em đã cố gắng đọc thật nhiều sách văn, tham khảo bài văn của người khác. Đồng thời em rèn luyện kĩ năng viết mỗi ngày nhằm có thể nâng cao hơn nữa cách viết cũng như cách tiếp cận đề tài của mình.
Mỗi ngày em sẽ dành thời gian 2 tiếng để viết bài và đọc bài tham khảo của người khác và 1 tiếng để nghe các chương trình văn học ở trên ti vi. Tất cả những điều đó đã khiến cho em tích lũy được kinh nghiệm dần dần và đạt được thành quả như hôm nay.
Muốn học tốt môn văn bên cạnh tài năng bẩm sinh thì yêu cầu người học còn phải chăm chỉ, siêng năng hơn nữa thì mới có thể đạt được thành tựu đáng mong đợi. Và em cũng vậy, những lúc em thấy mệt mỏi, không muốn viết và đọc nữa thì ba vẫn nhẹ nhàng động viên. Những lúc như thế em lại càng có thêm quyết tâm để học tập thật tốt, chuẩn bị đầy đủ kiến thức trang bị cho kì thi quan trọng sắp tới.
Và em đã làm được, kì thi học sinh giỏi tỉnh môn Văn em đã được giải Nhì toàn tỉnh. Với kết quả đáng mong đợi đó em nhận được lời chúc mừng từ họ hàng, thầy cô và bạn bè. Em thầm cảm ơn ba và cảm ơn chính mình đã không ngừng cố gắng để có được thành công như hiện nay.
Em rút ra kinh nghiệm "Không có gì là không thể khi chúng ta đang cố gắng và cố gắng hết mình. Sự nỗ lực trong hiện tại sẽ được đền đáp trong tương lai theo cách mà chúng ta mong muốn nhất". Kết quả của kì thi là minh chứng cho câu nói "Có công mài sắt có ngày nên kim" mà ba đã dành tặng em.
Em sẽ luôn cố gắng và phấn đấu hết mình để chạm tới ước mơ của mình trong tương lai.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
1
Nguyễn Đình Thái
25/09/2019 22:21:48
Câu 2:
Chị em tên là Tâm. Năm nay chị hai mươi hai tuổi và vừa tốt nghiệp Trường Cao đẳng Sư phạm Đắc Lắc. Chị có dáng người tầm thước, chắc lẳn nhưng nhanh nhẹn. Mái tóc của chị rất đen, thẳng nhưng đã được cắt đến ngang vai rồi tỉa bớt để “nhìn cho năng động hơn!” - chị Tâm giải thích. Rất nhiều người nghĩ rằng chị ép tóc nhưng không phải vậy. Tóc mái của chị cũng được tỉa rồi rẽ lệch trông vừa kín đáo lại vừa nghịch ngợm. Đôi mắt của chị rất đen, tròn, ánh lên vẻ tinh nghịch. Đôi mắt ấy như biết nói lúc nào cũng long lanh, vui vẻ. Chiếc mũi của chị mới thật đáng yêu! Nó không thon, cao mà hơi hếch lên một chút. Mẹ em có lần đùa rằng nhìn chị em ai cùng sợ vì mũi của chị luôn sẵn sàng “tuyên chiến”! Đôi môi của chị lại nói đến những điều ngược lại như thế. Nó nhỏ nhắn tươi tắn và hồng đỏ. Gặp người quen, môi chị luôn nở nụ cười chào hỏi; ở nhà chị lại hay hát, giọng véo von khiến cả nhà cũng vui lây. Mẹ cũng chỉ lắc đầu cười: "Con bé cứ luôn mồm, luôn miệng. Vô duyên quá đi mất!”. Nói thì nói vậy nhưng em biết mẹ yêu chị lắm và cũng chẳng phiền lòng về chị như mẹ nói đâu. Và nhất là nếu được xem chị Tâm dạy học chắc hẳn ai ai cũng yêu quý chị..
Tốt nghiệp với tấm bằng loại khá hiếm hoi trong lớp, chị Tâm có điều kiện được học chuyển tiếp lên đại học như chị hằng mong mỏi. Nhưng cuối cùng, chị lại theo sự phân công của Sở Giáo dục tỉnh về dạy tại một trường khó khăn của tình nhà. Chị giải thích rằng điều kiện gia đình còn khó khăn, chị muốn đi làm để giúp đỡ gia đình, hơn nữa, trong đợt thực tập sư phạm, chị thấy thương những em học sinh dân tộc vùng khó khăn và rất mong được cống hiến cho đồng bào dân tộc (vậy là chị đâu có vô tâm như vẻ ngoài!). Một lần, em được xem chị dạy trên lớp, hình ảnh chị đã in sâu vào tâm trí em và em cũng chợt thấy lòng say mê với nghề dạy học..
Hôm ấy, chị dạy bài thơ “Mùa xuân nho nhỏ” của nhà thơ Thanh Hải cho các anh chị học sinh lớp 9. Lớp học đơn sơ chỉ có bốn bức vách dựng xộc xệch bằng gỗ, mái lá đã nâu xỉn rã rời theo thời gian. Học sinh của chị phần đông là dân tộc ít người, độ tuổi không đều, phần lớn là những người đã lớn hơn tuổi lớp 9 nhưng tất cả vẫn nhìn chị với đôi mắt kính trọng. Chị bước lên bục giảng, gương mặt nghiêm nghị khác hẳn lúc ở nhà nhưng đôi mắt vẫn long lanh, trong trẻo. Chị mặc một chiếc áo sơ mi trăng, quần âu màu xanh tím than và một đôi giày đen. Dáng vẻ của chị trở nên chững chạc kì lạ, em ngỡ ngàng không nhận ra người chị vẫn đùa nghịch với mình hàng ngày, tưởng rằng đó là một cô giáo ở trường của mình. Giọng chị giảng bài, bình thơ sao mà trong sáng, ngọt ngào đến thế. Đó không phải
là giọng hát véo von, nghịch ngợm khi ở nhà. Đôi mắt cũng vậy, chị nhìn học sinh vội cái nhìn ánh lên niềm yêu thương và say mê đến kì lạ.
Khi giảng bài, chị kết hợp ghi bảng, bình thơ rất nhịp nhàng. Mời học sinh phát biểu, chị ngửa lòng bàn tay, đưa cánh tay hướng về phía học sinh đầy trân trọng. Có lúc vừa giảng, chị vừa kiểm tra việc ghi bài của học sinh bằng cách đi xuống lớp nhìn vở ghi của họ. Nhìn chị bé nhỏ giữa những người học sinh cao lớn, thậm chí hơn cả tuổi chị em xúc động vô bờ, khoé mắt cay cay chực trào lên dòng lệ. Giọng chị sao mà nghe thiết tha đến vậy:
"Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù lá tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc..."
Em hiểu rằng, lời thơ nhưng cũng là lời tấm lòng đẹp đẽ, trong sáng của người chị đáng kính của mình. Hình ảnh người chị gái đã để lại trong lòng em niềm yêu quý và ngưỡng mộ sâu sắc. Chắc hẳn rằng, nếu một lần được gặp chị và nhất là được nhìn chị dạy học ai cũng sẽ có cảm xúc giống như em.
0
1
toán IQ
25/09/2019 22:23:15
Năm đó tôi rời khỏi làng quê ra thành phố Hội An để tiếp tục việc học.
Ở lứa tuổi mười bốn, trình độ văn hoá lớp chín, nhờ sự giới thiệu của một người bạn học, tôi được vào "dạy kèm" cho một gia đình giàu có. Hằng ngày ngoài việc dạy kèm cho bốn cô cậu ấm học từ lớp một cho đến lớp bảy, tôi còn phải vác gạo, khiêng muối, ghi hoá đơn, tính sổ.
Những lúc quá nhớ nhà, quá tủi thân, tôi lại tìm đến căn phòng trọ của thầy tôi. Ở đấy, tôi có thể ngồi hằng giờ bên thầy, có thể tìm đọc những sách báo tôi rất mê mà không có tiền để mua, chỉ những lúc đó, tôi mới tìm lại được một chút không khí gia đình, một chút tình thương, một chút an ủi mà tôi sớm bị đánh mất.
Tôi còn nhớ có một buổi chiều trời se lạnh, sau khi đã mệt mỏi với những trang sách vô tư, thầy trò tôi bèn rủ nhau đi dạo phố. Không khí tưng bừng của phố xá những ngày cuối năm chuẩn bị đón Noel làm cho thầy trò tôi cảm thấy cô đơn thêm, vì thế, thầy bèn dẫn tôi vào Khổng miếu để chơi.
Sau khi ngồi dưới chân tượng Khổng Tử, hai thầy trò tôi đều im lặng theo đuổi những ý nghĩa riêng tư. Bỗng thầy tôi đưa tay vào túi áo rút tờ giấy bạc hai trăm nghìn đồng còn mới nguyên, chưa có nếp gấp, nhẹ nhàng bỏ vào túi áo của tôi. Tôi thấy thầy đưa tay chặn nắp túi lo tôi như thầm bảo: "Hãy đừng nói gì cả". Trên môi thầy nở nụ cười hiền lành với một chiếc răng khểnh rất dễ thương. Còn tôi không sao ngăn được hai giọt nước mắt cứ lăn dài xuống má.
Cuộc đời trớ trêu dẫn tôi vào trường sư phạm để rồi trở thành một thầy giáo. Mỗi lần trời trở rét, mỗi lần lĩnh lương có những tờ giấy bạc mới tôi lại nhớ đến thầy, nhớ nụ cười thật hiền với chiếc răng khểnh dễ thương của thầy tôi vào một buổi chiều xa lơ xa lắc trong quá khứ mù sương của tôi!
1
1
toán IQ
25/09/2019 22:26:27
2. Còn nhớ ngày đầu tiên đến lớp, ai ai cũng đều xa lạ khiến em cảm thấy lạc lõng và buồn bã. Thế rồi Thảo Dung bước đến làm quen, đưa em đi tham quan ngôi trường mới và tiếp xúc với những người bạn mới. Từ đó, Dung và em trở thành đôi bạn thân thiết từ lúc nào không hay.
Ấn tượng đầu tiên của em về Thảo Dung đó là một cô nàng cân đối và cao ráo. Bởi vậy, khi đứng cùng với đám bạn trong giờ chào cờ, nhìn Dung vô cùng nổi bật. Cô nàng còn có khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương với hai má lúm đồng tiền ở má. Mỗi khi Dung cười, đôi mắt híp lại như hai sợi chỉ, khóe môi cong lên để lộ hàm răng trắng với chiếc răng khểnh. Dung kể rằng, cậu ấy rất thích chiếc răng khểnh của mình bởi nó làm cho cậu trở nên đặc biệt và duyên dáng hơn. Em thích nhất là mái tóc đen, dày và bồng bềnh của Dung. Mỗi giờ nghỉ giải lao, em và Dung thường tết tóc cho nhau thành những bím tóc vừa nhỏ vừa xinh. Để trang trí cho mái tóc ấy càng thêm đẹp, Dung thường rủ em đi mua những chiếc kẹp tóc hình bông hoa hay những chiếc vòng buộc tóc đủ màu sắc. Tuy sở hữu làn da bánh mật nhưng Dung không hề tự ti về điều đó. Đi đâu Dung cũng khoe với mọi người về làn da của mình. Nhờ có làn da ấy mà Dung trông khỏe mạnh và nổi bật hơn những bạn nữ khác.
Vào khoảng thời gian rảnh, Dung thích nhất là đọc sách. Cậu ấy cực kì mê mẩn những bộ truyện khoa học giả tưởng, đặc biệt là Harry Poter của J.K.Rowling. Mỗi lần tích góp được số tiền nho nhỏ từ những bữa ăn sáng, cậu ấy lại rủ em đi đến tiệm sách để tìm những cuốn sách hay, làm đầy thêm cho tủ sách nhỏ ở nhà. Ngoài sở thích ấy, Dung còn đam mê thể thao. Cứ chiều chiều, cậu ấy lại đạp xe ra công viên gần nhà để chơi đánh cầu lông với các em nhỏ và các bạn cùng khu phố. Dung kể với em, việc tập luyện thể thao thường xuyên vừa giúp tăng cường sức khỏe, vừa giúp cậu ấy làm quen với nhiều người bạn mới.
Xinh xắn, hoạt bát, năng động là thế nhưng ít ai biết rằng, Dung đã trải qua tuổi thơ khó khăn khi mất đi người cha của mình lúc còn rất nhỏ. Tuy căn nhà thiếu vắng hình bóng người cha nhưng Dung lại may mắn có một người mẹ kiên cường và yêu thương con cái hết mực. Mỗi lần kể cho em về mẹ của mình, cậu ấy vô cùng tự hào, đôi mắt sáng lên như tia nắng. Có lẽ, việc trải qua mất mát đã khiến Dung trở nên mạnh mẽ và sống có trách nhiệm hơn với mọi người. Ở lớp, cậu ấy là một học sinh chăm chỉ và luôn vui vẻ hòa đồng với tất cả mọi người. Còn ở nhà, cậu ấy là một người con ngoan, hiếu thảo với mẹ, với ông bà.
Tuy em với Thảo Dung quen nhau chưa lâu nhưng em vô cùng yêu quý bạn ấy. Bạn đã giúp em rất nhiều trong học tập, khiến em tự tin hơn vào chính bản thân mình. Không chỉ vậy, Dung còn là một "người lắng nghe", luôn ở bên cạnh chia sẻ với em nhiều câu chuyện buồn, vui. Em cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi được gặp gỡ và quen biết một người bạn tuyệt vời như thế.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư