Nghỉ học không lâu, tôi bắt đầu thấy nhớ cái lò rèn đầu làng mà mỗi khi đi học tôi vẫn thường đi qua. Nơi đó có các bác thợ rèn ngày đêm hăng say làm việc với búa cùng lò, nhìn cảnh tượng đầy khí thế ấy tôi lấy làm ngưỡng mộ lắm. Một hôm, tôi liền thưa với mẹ:
- Mẹ ơi! Mẹ nói với thầy cho phép con đi học nghề rèn.
Dù tôi đã nói rất to nhưng mẹ vẫn hỏi lại:
- Con vừa bảo gì cơ?
Tôi liền nhắc lại, to hơn cả ban nãy:
- Con nhờ mẹ xin với thầy cho con đi học nghề thợ rèn ạ!
Bỗng nhiên gương mặt mẹ trắng bệch, mẹ nắm chặt hai vai tôi và hỏi:
- Ai xui dại con thế?
Tôi biết trước thế nào mẹ cũng có phản ứng như vậy mà. Nhưng vì đã có chuẩn bị từ trước, tôi nhẹ nhàng mà vẫn dõng dạc nói:
- Thưa mẹ, đó là tự ý con muốn vậy chứ chẳng phải ai xui. Con thương mẹ vất vả nuôi các em, lại phải nuôi cả con nữa. Con muốn học lấy một nghề để kiếm sống.
Mắt mẹ tôi dần chuyển ửng đỏ, tôi có thể thấy rõ mắt bà ánh lên những giọt nước long lanh. Rồi mẹ đưa tay áo lên mắt chấm lấy những giọt lệ đang chực trào ra ấy. Mẹ tôi buồn bã xoa đầu tôi:
- Con muốn giúp mẹ như thế là tốt, nhưng chẳng biết thầy có chịu nghe không? Nhà ta mấy đời dòng dõi quan sang, nay chẳng may sa sút mới phải chịu thế này. Không lẽ thầy mẹ lại để con phải làm đầy tớ cho ông thợ rèn.
Nghe những lời mẹ nói, cổ họng tôi như khô khốc lại, nghèn nghẹn. Nhưng rồi tôi cố gắng hít thở thật sâu, nuốt nước bọt và nắm lấy bàn tay hao gầy của mẹ tha thiết nói:
- Mẹ ơi! ở đời ai cũng phải có một nghề trong tay. Làm ruộng hay buôn bán; làm thầy hay làm thợ đều đáng trọng như nhau. Chỉ có những kẻ lười biếng, ăn bám và trộm cắp mới đáng coi thường.
Mẹ tôi nghe những lời ấy liền nở một nụ cười, dầu trong ánh mắt bà vẫn còn ẩn hiện lên nỗi buồn phảng phất.
- Nghĩ được như thế là con lớn rồi đấy! Từ từ mẹ sẽ lựa lời nói với thầy để thầy bằng lòng cho con đi học nghề thợ rèn.
Được sự chấp thuận của mẹ tôi vô cùng hạnh phúc. Mặc dù biết là để thuyết phục thầy tôi không phải là việc dễ dàng gì nhưng chỉ cần mẹ con tôi thật sự quyết tâm và chân thành, tôi tin là thầy sẽ sớm hiểu và đồng ý cho tôi đi học rèn. Rồi trong khoảnh khắc ấy, trước mắt tôi là hình ảnh lò rèn xa xăm nơi đầu làng hiện lên. Ở đó có ba bác thợ rèn nhễ nhại mồ hôi mà vẫn vui vẻ làm việc với nụ cười bừng sáng trên môi. Những tiếng búa con, búa lớn thi nhau đập chí chát lên chiếc bễ thổi phì phò, và những tàn lửa đỏ hồng bắn lên như đốt pháo bông.