Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Phát biểu cảm nghĩ của anh/chị về 1 tiết học mà anh/chị ấn tượng nhất

2 trả lời
Hỏi chi tiết
356
0
0
ngọc
07/10/2019 21:51:37
Tùng! Tùng! Tùng!...Tôi bước vào lớp dạy của mình. Cô Lê Thị Mai Bí thư chi bộ, Hiệu trưởng nhà trường và cô Nguyễn Thị Phượng GV bộ môn Ngữ Văn cũng bước vào lớp. Một cảm giác bồn chồn, lo lắng bắt đầu xuất hiện trong tôi. Tiếng của em lớp trưởng vang lên: “Các bạn đứng!”. Cảm giác lo lắng trong tôi tự nhiên tan biến, thay vào đó là sự hồi hộp, sung sướng trước sự trang nghiêm chào cô của các em, sự chỉnh tề trong những bộ trang phục mà trước kia tôi cũng đã từng mặc khi còn là học sinh THCS. Tiếng vỗ tay nhộn nhịp chào đón các thầy cô đến dự với tiết học lớp 7A. Đó là buổi lên lớp đầu tiên của một cô giáo dạy Văn. Tôi không biết nó có giống cảm giác của các thầy cô giáo khác không. Nhưng tôi biết, với các sinh viên sư phạm, thời gian kiến tập, thực tập được làm quen học sinh, được thử đứng trên bục giảng. Là điều hạnh phúc nhất, tuyệt vời nhất. Sau 5 phút ổn định lớp và làm quen học sinh, cảm xúc về bài giảng trong tôi bắt đầu dâng trào. Không phải lần đầu tiên tôi cầm viên phấn, nhưng sao hôm nay thấy nó lạ vậy. Tay tôi hơi run nhưng lại đầy kiêu hãnh và thầm nhủ: Hôm nay mình làm đạo diễn chứ không phải là một diễn viên làm theo sự hướng dẫn của một đạo diễn như thời mình còn đi học nữa. Tôi bắt đầu viết bài, dòng chữ đẹp và rõ ràng.“Tiết 106. Văn bản. Sống chết mặc bay (tiếp theo) của Phạm Duy Tốn. Có một số em bên dưới xì xào “Cô giáo gì mà trẻ thế! Thấp như mình luôn”. Tôi nghe mà không dám ngoảnh xuống lớp. Sau khi ghi đầu bài xong, tôi quay xuống và bắt đầu giảng bài. Thật khó khăn với mình đây, những dòng chữ hôm qua như đã thuộc, hôm nay nó bay đi đâu mất rồi, bắt đầu từ đâu? Tôi đang miên man trong đầu thì ở phía cuối lớp có hai em học sinh đang ngồi nói chuyện gì đó. Tôi như giật mình bừng tỉnh và nghĩ rằng rồi mình sẽ cháy giáo án. Tôi từ từ đi xuống cuối lớp, vừa đi vừa quan sát hai em. Thật may, các em lại ngồi im trở về vị trí ban đầu. Tiếp tục đi lên bục, tôi bắt đầu giảng bài, nhưng sao thấy lớp trầm và im vậy. Liếc qua trang giáo án thì thấy mục câu hỏi dành cho học sinh, tôi bắt đầu dừng lời và đàm thoại với các em. Câu đầu tiên tôi hỏi: Em hãy cho cô biết quan phụ mẫu đi hộ đê đang ở đâu lúc đê sắp vỡ? Rất nhiều những cánh tay giơ lên. Nghĩ lại ngày xưa mình cũng hăng hái như thế. Nhìn những cánh tay xinh xắn nhỏ bé của các em hăng hái phát biểu xây dựng bài cảm giác hồi hộp trong tôi biến đâu mất rôi? Thay vào đó là sự tự tin. Thể hiện những gì mình có để truyền đạt kiến thức cho các em. Cô và trò làm việc tích cực, sau một hồi đàm thoại, nhìn đồng hồ chỉ còn 5 phút nữa là đến giờ ra chơi. Tôi củng cố nội dung chính và cho các em làm bài tập nhanh để khắc sâu kiến thức của bài và đặt câu hỏi để kiểm tra xem các em có hiểu bài hay không. Các em trả lời xong, tôi dặn dò hướng dẫn các em về nhà học bài và chuẩn bị cho buổi học sau. Vừa lúc ấy tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Tôi thở phào: “Thế là mình không bị cháy giáo án”. Tôi gập giáo án và bước ra khỏi lớp trong tiếng đồng thanh chào vui vẻ của các em. Cảm giác nhẹ bỗng, lâng lâng tràn ngập trong tôi…Quên sao được cái cảm giác ấy. Cảm giác ngày đầu tiên đứng trên bục giảng.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Bộ Tộc Mixi
07/10/2019 21:53:02
Thời gian như một bản nhạc không lời lặng lẽ. Nó đến rồi đi để lại trong ta những kí ức, những kỉ niệm mãi không nguôi. Nó cũng để lại trong tôi một khoảng trống, một nỗi niềm mà chẳng ai có thể lấp đầy. Tôi vẫn còn nhớ như in kỉ niệm đó - kỉ niệm về một tiết học văn. Tôi như đang trong một giấc mơ trở về năm ấy- về tiết học đáng nhớ ấy. Cô giáo chầm chậm bước vào lớp với khuôn mặt tươi cười như hàng ngày, nhưng trong mắt cô thoáng một nỗi buồn “ Cô sao vậy nhỉ?”. Tôi tự hỏi, trong lòng thoáng chút lo lắng. Nụ cười của cô hôm nay thật khác lạ, vẫn là nụ cười đấy nhưng chất chứa hàng ngàn nỗi niềm khó tả. Cô nhìn quanh lớp rồi cất giọng “ Các em, cô có một chuyện rất muốn nói”. Tất cả lớp đều im lặng nhìn cô: “Đây sẽ là buổi học cuối cùng cô dạy các em. Cô sắp chuyển vào Miền Nam công tác. Cô mong giờ học này các em học thật tốt nhé!” Rất nhanh sau đó cô vào bài giảng. Cả lớp tôi sững sờ, mọi người bất ngờ tới nỗi chẳng nói thành lời.- Tại sao cô lại chuyển đi? Chắc tại lớp tôi hư làm cô buồn? Bao câu hỏi quay cuồng trong tâm trí tôi. Lòng tự nhủ lòng “ Mình phải thật ngoan trong ngày hôm nay, vì biết đâu sẽ chẳng còn ngày nào được nghe lại giọng giảng, nét chữ thân quen này nữa”. Điều đó thật đáng sợ !Trên bảng, từng nét chữ thân quen của cô hiện lên : “ Buổi học cuối cùng” của An- phông xơ Đô- đê. Lớp tôi, ai nấy đều im lặng. Giọng cô trầm trầm cất lên giữa khoảng không lặng thinh, đưa tất cả chúng tôi về với miền An – dát bình yên, tươi đẹp, về cậu bé Phrăng với những chiều đi chơi, thả diều, về người thầy đáng kính Ha – men với buổi học cuối cùng. Chúng tôi cứ thế lắng nghe, tự hỏi câu chuyện đó sao giống câu chuyện của chúng tôi đến vậy. Khi phân tích tâm trạng của cậu bé Phrăng, giọng cô trầm bổng như từng cung bậc cảm xúc của cậu bé vùng An – Dát này khiến tôi và tất cả lớp như muốn trào nước mắt. Rồi khi giảng đến lời nói của thầy Ha- men về tiếng nói dân tộc, giọng cô lại xúc động đến nghẹn ngào khiến chúng tôi càng thêm thấm thía về giá trị của tiếng mẹ đẻ. Những dòng chữ thân thuộc cô viết lên bảng kết hợp với lời giảng, lời bình thật hay và thấm thía. Được cô động viên khích lệ, cả lớp càng thêm hào hứng, hăng hái phát biểu, thảo luận xây dựng bài cứ ngỡ như cô sẽ chẳng bao giờ rời đi, sẽ vẫn ngày ngày được gặp cô và nghe lời cô giảng... Tiếng trống vang lên hết tiết. Cả lớp như bừng tỉnh. Mọi người nhốn nháo và ai nấy bật lên tiếng khóc. Cô gượng cười bảo: “ Cô rất vui khi đã được dạy lớp mình, hãy nhớ về cô với những hồi ức đẹp nhé”. Chỉ nghe đến thế thôi, cả lớp tôi đã oà khóc. Cô cứ thế mà đi sao, hệt như trong văn bản ấy sao?. Chúng tôi nhìn theo dáng cô khuất dần, lòng tự hỏi: Cô ơi! Biết bao giờ chúng em lại được gặp cô, được nghe cô giảng bài. Chúng em biết tuy đi xa cô vẫn luôn nhớ đến chúng em, đến tiết học này - một kỉ nệm giữa thầy và chúng em. Đối với chúng em đó sẽ là một tiết học đáng nhớ suốt cuộc đời. Cô ơi! Chúng em yêu cô nhiều lắm ! Học trò nhỏ của cô Vũ Khánh Huyền – lớp 7A

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k