Bài thơ Bảo kính cảnh giới bài 31(còn gọi là "Bài số 31" trong loạt Bảo kính cảnh giới của Nguyễn Trãi) được viết theo thể thơ thất ngôn bát cú Đường luật, với cấu trúc gồm 8 câu, mỗi câu 7 chữ. Về cách gieo vần, bài thơ này tuân thủ theo quy tắc của thể thơ Đường luật, cụ thể là vần bằng được gieo ở các câu 1, 2, 4, 6, và 8.
Cụ thể, các vần trong bài thơ thường nằm ở cuối các câu chẵn, và vần được gieo theo vần bằng (âm cuối là thanh bằng). Ví dụ, các từ cuối câu có thể kết thúc bằng âm thanh nhẹ nhàng, mềm mại như "thanh", "trăng", "vắng",...
Để dễ hiểu hơn, cách gieo vần của bài thơ được thể hiện qua các điểm chính:
- Vần bằng xuất hiện ở các câu 1, 2, 4, 6, 8.
- Các câu này có vần cuối tạo sự liên kết, hài hòa với nhau.
- Nhịp điệu thường ngắt theo nhịp 4/3 hoặc 2/2/3 để phù hợp với thể thất ngôn bát cú.
Cách gieo vần và nhịp điệu này không chỉ tạo nên âm hưởng đặc trưng của thơ Đường luật mà còn giúp thể hiện tư tưởng sâu sắc của Nguyễn Trãi về thiên nhiên và nhân sinh.