Mùa thu trong thơ Nguyễn Khuyến luôn mang một nỗi buồn man mác như chính nỗi niềm của tác giả về đất nước, về thời cuộc. Trong những bài thơ như "Thu điếu", "Thu vịnh" hay "Thu ẩm", hình ảnh mùa thu hiện lên với vẻ tĩnh lặng, vắng vẻ, thể hiện sự cô đơn, lặng lẽ của cảnh vật. Ao thu lạnh lẽo, lá vàng rơi, bầu trời trong vắt nhưng không gợi nên sự tươi sáng, mà trái lại, lại khắc sâu thêm nỗi lòng của nhà thơ. Sự tàn phai của mùa thu dường như phản ánh tình cảnh đất nước thời bấy giờ khi xã hội rối ren, nạn ngoại xâm đang đe dọa. Nỗi buồn của Nguyễn Khuyến không chỉ là nỗi buồn của một người nghệ sĩ trước vẻ đẹp thiên nhiên, mà còn là sự lo âu, trăn trở về vận mệnh của dân tộc, về những thay đổi của thời cuộc khiến ông không khỏi xót xa.