Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể lại một giấc mơ, trong đó em được gặp lại người thân đã cách xa lâu ngày

Kể lại một giấc mơ, trong đó em được gặp lại người thân đã cách xa lâu ngày.
3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
508
4
0
Cameo
08/10/2019 16:01:28
Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ những điều bạn hằng mong ước bấy lâu sẽ trở thành sự thật ?Đã có lúc tôi rất tin vào điều đó và luôn nhớ khoảnh khắc kỳ diệu mà giấc mơ đã đem đến cho tôi .
Hôm ấy là một buổi tối cuối tuần,trời đầy sao và gió thì dịu nhẹ.Tôi nằm trên trần nhà mơ mộng đếm những vì sao.Bỗng nhiên tôi thấy cả không gian như bừng sáng.Trong vầng hào quang sáng lấp lánh,ông tôi cười hiền từ bước về phía tôi.Tôi sung sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bạc phơ của người ông yêu quí.Ông tôi vẫn thế:dáng người cao đậm,bộ quân phục giản dị và cái nhìn trìu mến!Tôi ngồi bên ông,tay nắm bàn tay của ông,tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé…Tôi muốn hỏi những ngày qua ông sống như thế nào?Ông ở đâu?Ông có nhớ đến gia đình không …Tôi muốn hỏi nhiều chuyện nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.
Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông vẫn kể.Giọng ông vẫn thế:rủ rỉ,trầm và ấm.Ông hỏi tôi chuyện học hành,kiểm tra sách vở của tôi.Đôi mày ông nhíu lại khi thấy tôi viết những trang vở cẩu thả.Ông không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn.Ông nhìn tôi rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ.Ông còn bảo những khát vọng mà ông làm dang dở,cháu hãy giúp ông biến nó thành hiện thực.Những khát vọng ấy ông ghi lại cả trong trang giấy này.Muốn làm được điều ấy chỉ có con đường học tập mà thôi…
Ông dẫn tôi đi trên con đường làng đầy hoa thơm và cỏ lạ.Hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện thật vui.Ông bảo đến chợ hoa xuân,ông muốn đem cả mùa xuân về căn nhà của cháu.Ông chọn một cành đào, cành khẳng khiu nâu mốc nhưng hoa thì tuyệt đẹp:màu phấn hồng,mềm,mịn và e ấp như đang e lệ trước gió xuân.Nụ hoa chi chít,cánh hoa thấp thoáng như những đốm sao.Tôi tung tăng đi bên ông,lòng sung sướng như trẻ nhỏ.Ông cầm cành đào trên tay.Có lẽ mùa xuân đang nấp cả trong những nụ đào e ấp ấy…Xung quanh ông cháu tôi, kẻ mua,người bán,ồn ào và náo nhiệt.Họ cũng đang chuẩn bị đón xuân về !
Tôi đang bám vào tay ông,ríu rít trò chuyện về những ngày xuân mới sắp đến,chợt nghe tiếng mẹ gọi rất to.Tôi giật mình tỉnh dậy,thấy mình vẫn đang nằm trêm trần nhà.Lòng luyến tiếc nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi ..
Giấc mơ chỉ là khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng niềm mong nhớ của tôi. Tôi nuối tiếc song cũng học được nhiều điều từ giấc mơ đó.Và quan trọng nhất là tôi được gặp ông , được ông truyền cho niềm tin và sự nỗ lực cố gắng thực hiện những ước mơ của chính mình.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
4
1
Cameo
08/10/2019 16:03:06
Bà ngoại là người rất thân yêu đối với tôi, là người luôn mang đến niềm hạnh phúc, vui sướng cho cuộc đời tôi. Nhưng vào một chiều chủ nhật êm ả, bà đã lặng lẽ ra đi khiến cho tim tôi gần như tan nát, một tâm hồn hạnh phúc, vui tươi của tôi cũng đã tan vỡ trước sự ra đi của bà. Tôi chỉ mong sao có thể thấy bà lần nữa với một nụ cười duyên dáng, phúc hậu của ngày nào. Và cũng ngay đêm hôm đó, tôi đã có thể gặp lại bà trong giấc mơ của mình.
Trong giấc mơ, tôi thấy trước mắt mình là ngôi nhà nhỏ của bà ngày trước. Tất cả đồ vật đều gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Ngoài sân có một bóng người gầy gầy, tóc đã bạc phơ, lưng cũng đã còng nhưng dáng vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Tôi chạy vội ra mà sân không biết đó là ai. Bỗng người đó nói với tôi:" Đừng có ra nắng, kẻo bị ốm bây giờ". Lúc này, tôi nhìn lại người đó- một thân hình thấp, nhỏ nhắn và khuôn mặt rạng những vết chân chim của bao thời gian vất vả."Đúng, đúng là bà ngoại rồi", tôi chợt reo lên và chạy đến ôm chặt lấy ngoại mà khóc. Bà ngoại cũng ôm lấy tôi mà nói:" Ngoại đây mà, Cu Đức của bà làm sao thế". Giọng nói của ngoại lúc này tự dưng ấm áp và thân thương làm sao! Rồi bà dẫn tôi vào nhà và bảo:" Lâu rồi không thấy con ghé chơi nhĩ". Tôi cười và nói:" Cháu cũng muốn về nhưng không có thời gian".Bà cười hiền từ vào bảo tôi:" Cu Đức của bà cố gắng học để sau này còn nuôi sống bản thân, nuôi sống gia đình, khi nào rãnh, về chơi với bà cũng được".Tôi nghe xong nghẹn ngào nước mắt và biết bà rất thương tôi, bà luôn sợ tôi thiếu thốn mà quên mất mình cực khổ, dù ở một mình cô đơn nhưng bà vẫn muốn tôi có cuộc sống tốt hơn, sung sướng hơn.
Một lúc sau, hai bà cháu tôi cùng ngồi vào bàn ăn, bà cứ luôn nhường cho tôi hết phần ngon, thấy vậy, tôi cũng nhường cho bà nhưng bà cứ từ chối vì sợ tôi thiếu thốn, không có gì để ăn. Ăn xong, bà còn đưa tôi trên chiếc võng xinh xinh mà ngày nào hai bà cháu vẫn thường ngủ, vừa đưa, bà vừa âu yếm kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích, những câu chuyện của thời xa xưa,...như lúc tôi còn nhỏ. Lúc đó, tôi rất vui sướng và chỉ muốn hét thật to:" Ngoại ơi, con yêu bà lắm". Rồi tôi chìm vào giấc ngủ êm đềm trong vòng tay ấm của ngoại...
Xế chiều, tôi thức dậy nhưng không thấy ngoại đâu nên tôi đi tìm, tìm mãi. Cuối cùng, tôi cũng thấy ngoại ở sau vườn, tôi chạy đến ôm lấy ngoại nhưng ngoại chỉ kịp nở một nụ cười rồi biến thành những ngôi sao bay vút lên tận trời xanh. Trong khi tôi đang nức nỡ và và không biết tại sao như vậy...Bỗng tôi tỉnh mộng và trở về con người thật của mình, người tôi ướt đẫm mồ hôi và nước mắt cứ tuôn ra, tuôn ra không ngừng. Rồi những hình ảnh của ngoại bắt đầu hiện ra trong tâm trí tôi. Lúc này, tôi bỗng thèm, thèm được ngoại gọi cái tên Cu Đức một cách âu yếm, thèm được ăn những bát cơm thơm dẽo do chính tay ngoại nấu, thèm được ngoại ôm chặt để người tôi thấy bình yên trong vòng tay ấm của ngoại,... dẫu biết tất cả đã theo cơn gió lạ bay đi mất.
Đã mấy năm trôi qua, nhưng tôi vẫn luôn nhớ ngoại và tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc khi có ngoại trong cuộc đời này. Dẫu đường đời không hề phẳng phiu để tôi nhẹ bước, nhưng tôi chưa bao giờ cho phép mình dừng lại. Vì đằng sau những sóng gió tôi đã ơn nặng biết bao yêu thương, những yêu thương dịu kì luôn mang đến cho tôi niềm tin, mạnh mẽ để vững bước trên đường đời
1
0
Lê Nhi
08/10/2019 19:46:45
Những ngày đầu mùa đông, trời trở lạnh, em đi ngủ sớm hơn mọi khi. Em nằm bên cạnh bà và được nghe những câu hát mượt mà của ngày xưa bà thường hay hát. Chắng mấy chốc, giọng hát ngọt ngào ấy đã đưa em chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, em thấy ông nội trở về trò chuyện cùng với em.
Ông nội em năm nay cũng khoảng 70 tuổi nhưng ông đã không còn từ khi em mới bỡ ngỡ bước vào lớp một. Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt cũng đã gần chục năm rồi em không đuợc sống bên cạnh ông, không đuợc nghe giọng nói ồm ồm chứa đựng bao tình thương của ông.
Em vẫn nhớ như in giấc mơ hôm đó, em thấy ông nội với hình dáng gầy gầy thân quen đi về phía em đang học bài. Em vui sướng chạy ra ôm chầm lấy ông. Đôi bàn tây ấm áp của ông nhẹ nhàng xoa lên đầu em rồi ông dắt em từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ ngày xưa hai ông cháu dạy nhau tập đọc đặt ở phòng ngoài. Đã lâu lắm rồi mà nhìn ông vẫn không thay đổi là bao so với trước. Khuôn mặt vấn rạng ngời phúc hậu đã xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn. Đôi mắt sâu hơi mờ đi nhưng đôi tai ông vẫn còn tinh lắm. Dường nhu chỉ có mái tóc bạc thêm là thấy rõ vì dấu ấn thời gian.
Ông hỏi han về tình hình học tập của em có tốt không? Em tự hào kể cho ông nghe về những thành tích mà mình đã đạt được. Nói đến đâu ông cũng gật đầu tỏ vẻ hài lòng và khen em đã có tiến bộ hơn ngày trước rất nhiều. Em cảm thấy ông rất vui và hãnh diện vì mình. Song ông vẫn nhắc nhở em phải biết lấy đó làm động lực để mình cố gắng. Ông mong em luôn chăm chỉ học tập, rèn luyện bản thân, không lúc nào được nguôi nhớ công ơn sinh thành và nuôi dưỡng của bố mẹ, thầy cô. Em ngồi im lặng và thấm thía những lời dạy đầy ý nghĩa của ông vào tâm trí. Rồi em hỏi thăm sức khoẻ của ông. Ông nói rằng ông rất khoẻ và luôn nhớ về mọi người. Ông hy vọng rằng em sẽ thay ông chăm sóc bà thật tốt. Em cảm động lắm, không biết nói gì em chỉ biết nhìn ông và gật đầu thay cho câu trả lời của mình. Ngồi nói chuyện được khá lâu, ông kể tiếp cho em nghe nhiều câu chuyện hay mà ngày trước ông vấn thường hay kể. hai ông cháu nói chuyện vui vẻ, giọng nói và tiếng cười ấm áp của ông vang khắp căn nhà bé nhỏ.
Trời về khuya hơn, màn đêm yên ắng, tĩnh mịch lạ thường. Em hỏi ông hay nói đúng hơn nó là lời trách móc ngây thơ rằng: "Sao ông không thường xuyên về thăm gia đình hay là ông đã quên mọi người? Lần này về ông phải ở đây thật lâu để chơi với chúng cháu". Ông khẽ nói với em rằng: "Hãy nhớ ông luôn ở bên cạnh mọi người". Nói xong, ông lẳng lặng bước ra cửa, vì sợ phải xa ông em vội chạy theo nhưng hình ảnh ông cứ xa dần, chỉ thỉnh thoảng ông ngoảnh lại vẫy tay tạm biệt. Em khóc gọi theo ông. Thấy mình khóc, em tỉnh dậy thì ra những gì mình vừa thấy chỉ là mơ. Đó là một giấc mơ mà em không bao giờ quên được.
Em sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng giấc mơ quý giá này. Em tin rằng dù không có thật nhưng mỗi lời nói, cử chỉ ông dành cho em đều là động lực để em vươn lên trong cuộc sống.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×