Thời gian trôi thật nhanh, mặt trời đã chênh chếch ngả về Tây. Ánh nắng hồng ban mai của buổi sáng đã nhường chỗ cho những tia sáng yếu ớt để lại trên những cành cây muôn vệt nắng mờ. Kẻ chia tay bịn rịn, người hẹn gặp năm sau, dường như ai cũng luyến tiếc vì ngày vui qua nhanh quá. Sau những ồn ào náo nhiệt của buổi sáng, cả không gian đã trở lại tĩnh lặng, chỉ còn lại mùi khói hương vẫn còn vương vất đâu đây. Thấy hai chị còn dùng dằng, lưu luyến chưa muốn về, Vương Quan vội giục:"Muộn rồi, mình về thôi hai chị ơi."Như sực tỉnh, Kiều nắm tay Vân, hai người bước đi, nhẹ nhàng, thướt tha. Trong buổi hoàng hôn, một không khí bình yên, êm ả đến nao lòng. Hai chị em men theo một dòng suối nhỏ, hai bên suối là hàng liễu xanh rủ xuống như mái tóc người con gái. Cuối ghềnh là một cây cầu nho nhỏ vắt ngang khiến khung cảnh càng trở nên hữu tình.Xa xa, trên mặt nước, một làn khói nhẹ lan tỏa mờ mờ bất giác khiến Kiều cảm thấy xao động trong lòng. Bỗng nhiên, nàng như linh cảm thấy có một điều gì đó rất quan trọng sắp xảy ra, có chút gì đó thật trong trẻo, háo hức, nhưng cũng phảng phất một nỗi buồn mà nàng không thể đoán được…