1. (Tả cảnh mùa xuân nói chung): Thấm thoắt mùa xuân đã trôi qua hơn 60 ngày. Trong tiết Thanh minh tháng ba, bầu trời trong sáng, quang đãng. Trong không gian khoáng đạt, trong trẻo ấy, những tia nắng ấm áp, bao trùm khắp nơi, khiến cây cối vạn vật đều tươi vui hớn hở, tràn đầy sức sống. Trên nền trời xanh, từng đàn én chao liệng, rộn ràng như con thoi. Dưới mặt đất, những thảm cỏ non xanh bát ngát trải dài xa tít tắp dường như nối đến tận chân trời. Đâu đó, có một vài cây lê, lá xanh biếc. Giữa màu xanh cành lê, lấp ló điểm xuyết những chùm hoa trắng tinh khôi, khỏe khoắn. Thật là một bức tranh mùa xuân vô cùng tươi đẹp.
2. (Chị em Thúy Kiều chuẩn bị đi hội): Chuẩn bị cho tiết thanh minh, cũng giống như hàng năm, chị em Kiều xin phép cha mẹ đi tảo mộ và chơi xuân. Thúy Vân, Thúy Kiều chọn cho mình bộ quần áo duyên dáng nhất vì năm nay cả hai nàng đều đã đến tuổi cập kê. Vân có khuôn mặt tròn trịa, đầy đặn phúc hậu như trăng rằm, mỗi lúc cười lộ hàm răng ngà ngọc. Kiều có đôi mắt trong như nước hồ thu, cái nhìn của nàng thăm thẳm, mê đắm. Trong hai chị em, nàng là người cầm kỳ thi họa, tài sắc đều có phần trội hơn. Ngoài tài đàn ca, Kiều còn biết sáng tác. Ai đã từng nghe ca khúc Bạc mệnh của nàng cũng động lòng thương cảm. Hai chị em cài trâm lấp lánh trên tóc, thêm chút trang điểm càng nổi bật vẻ kiều diễm, ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn. Chàng trai Vương Quan thư sinh nho nhã cũng rất chững chạc, vui vẻ đi cùng hai chị.
3. (Tả cảnh lúc lễ hội nhộn nhịp buổi sang): Con đường vào khu lăng mộ đông nghịt người, tưởng như không còn một khoảng trống nào. Người già có, người trẻ có, trai có gái có, ai cũng ăn mặc rất đẹp, quần áo lụa là, gương mặt tươi vui, rạng rỡ, đúng là toàn những tài tử giai nhân. Người thủng thẳng đi ngựa, người ngồi xe, kiệu vàng kiệu đỏ, trông rất oai vệ, theo sau có mấy người hầu khiêng theo đồ vàng mã thờ cúng. Những người quen biết chào hỏi nhau ríu rít, nam thanh nữ tú liếc mắt nhìn nhau hò hẹn kín đáo. Họ đến đây vừa là sửa sang phần mộ tổ tiên, thể hiện lòng thành kính vừa cầu mong tổ tiên ban cho mọi sự may mắn, an lành. Họ thành kính đặt lễ trước bia mộ rồi sì sụp khấn vái. Khắp nơi mùi khói hương càng làm tăng không khí lễ hội ấm cúng, sôi động. Có nhà đã hóa vàng, gió cuốn những tàn tro bay lượn trên đầu mọi người trước khi rụng xuống, thoi vàng bằng giấy đỏ, giấy vàng được rắc khắp mọi nơi cho người thân đẫ khuất của họ. Sau phần nghi lễ với tổ tiên, các nhóm nam nữ xúm xít lại với nhau, họ chơi trò chạy trên cỏ, nói chuyện trêu chọc nhau, cười đùa vui vẻ.
4. (Cảnh buổi chiều ra về):
Thời gian trôi thật nhanh, mặt trời đã chênh chếch ngả về Tây. Ánh nắng hồng ban mai của buổi sáng đã nhường chỗ cho những tia sáng yếu ớt để lại trên những cành cây muôn vệt nắng mờ. Kẻ chia tay bịn rịn, người hẹn gặp năm sau, dường như ai cũng luyến tiếc vì ngày vui qua nhanh quá. Sau những ồn ào náo nhiệt của buổi sáng, cả không gian đã trở lại tĩnh lặng, chỉ còn lại mùi khói hương vẫn còn vương vất đâu đây. Thấy hai chị còn dùng dằng, lưu luyến chưa muốn về, Vương Quan vội giục:
- Muộn rồi, mình về thôi hai chị ơi.
Như sực tỉnh, Kiều nắm tay Vân, hai người bước đi, nhẹ nhàng, thướt tha. Trong buổi hoàng hôn, một không khí bình yên, êm ả đến nao lòng. Hai chị em men theo một dòng suối nhỏ, hai bên suối là hàng liễu xanh rủ xuống như mái tóc người con gái. Cuối ghềnh là một cây cầu nho nhỏ vắt ngang khiến khung cảnh càng trở nên hữu tình.
Xa xa, trên mặt nước, một làn khói nhẹ lan tỏa mờ mờ bất giác khiến Kiều cảm thấy xao động trong lòng. Bỗng nhiên, nàng như linh cảm thấy có một điều gì đó rất quan trọng sắp xảy ra, có chút gì đó thật trong trẻo, háo hức, nhưng cũng phảng phất một nỗi buồn mà nàng không thể đoán được…