Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nếu là người chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào?

Nếu là người chứng kiến cảnh lão hạc kể chuyện bán chó vs ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào???
2 trả lời
Hỏi chi tiết
366
0
0
the end of the ...
31/10/2019 21:01:55
Năm nay tôi đã ngoài bảy mươi tuổi, nhưng mỗi lần nghe đứa cháu nội hỏi về chuyện xưa khi minh còn nhỏ được chứng kiến ngày giặc Pháp đô hộ và câu chuyện Lão Hạc trong sách giáo khoa Ngữ văn 8 cháu học là có thật không, thì lòng tôi lại trào lên bao cảm xúc với kỷ niệm về người hàng xóm già. Đó chính là nhân vật lão Hạc trong truyện ngắn của Nam Cao. Ký ức sâu đậm về lần ông lão kể chuyện bán chó cho thầy Thứ của tôi cứ hiện lên mồn một.
Ngày ấy tôi mới lên mười, xã hội hỗn loạn, nay thấy đánh nhau chỗ này, mai thấy Tây đi càn chỗ kia. Thầy giáo Thứ đang dạy chúng tôi lớp đệ nhị ở trường làng bên, phải cho đám trò nghỉ. Tôi không biết vì sao, chỉ thấy người ta láo pháo đồn rằng thầy tôi ghét Tây, ngán cảnh chúng dòm ngó trường lớp nên cho chúng tôi nghỉ.
Ngày ngày thầy vẫn sang nhà lão Hạc trò chuyện với ông cụ. Tôi ở gần hay sang qua lại cùng thầy lúc giúp lão dọn nhà, lúc đùa nghịch với con chó Vàng. Không ngờ những chuyện thật về lão Hạc lại được thầy giáo tôi viết thành câu chuyện cảm động đến thế. Cái cảnh lão Hạc kể với thầy tôi về chuyện bán chó là lúc tôi chứng kiến tất cả.
Chả là hôm ấy, tôi đang giúp thầy nhặt đống khoai và lân la hỏi thầy về mấy chữ Hán khó hiểu. Thầy đang giảng cho tôi thì thấy lão Hạc tiến vào. Cái dáng điệu gầy gò của lão, hôm nay trông buồn thảm quá. Vừa nhìn thấy thầy Thứ, lão đã báo ngay:
- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!
- Cụ bán rồi?
- Bán rồi! Họ vừa bắt xong.
Lão Hạc cố làm ra vẻ vui vẻ nhưng tôi thấy lão cười như mếu và đôi mắt ầng ậng nước. Thầy tôi chắc cũng ái ngại cho lão nên chỉ ôm đôi bờ vai lão vỗ nhẹ như đồng cảm. Tôi thấy đôi mắt của thầy Thứ cũng như muốn khóc. Thầy hỏi lão Hạc:
- Thế nó cho bắt à?
Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những nếp nhăn xô lại với nhau ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão nghẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc...
- Khốn nạn... Ông giáo ơi!... Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy, hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục và thằng Xiên, hai thằng chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bây giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết!... Này! ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ nằm im như trách tôi, nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo rằng "A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão đối xử với tôi như thế này à?". Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!
Thầy Thứ lại an ủi lão:
- Cụ cứ tưởng thế chứ nó chẳng hiểu gì đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt! Ta giết nó chính là ta hoá kiếp cho nó đấy. Hoá kiếp để cho nó làm kiếp khác.
Lão Hạc chua chát bảo:
- Ông giáo nói phải! Kiếp con chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra nó sung sướng hơn một chút... Kiếp người như tôi chẳng hạn!...
Câu nói của lão làm tôi bùi ngùi, thầy Thứ hạ giọng:
- Kiếp ai cũng thế thôi, cụ ạ! Cụ tưởng tôi sung sướng hơn chăng?
- Thế thì không biết nếu kiếp người cũng khổ nốt thì ta nên làm kiếp gì cho thật sướng?
Lão cười và ho sòng sọc. Thầy tôi nắm lấy cái vai gầy của lão, ôn tồn bảo:
- Chẳng kiếp gì sung sướng thật, nhưng có cái này là sung sướng: Bây giờ cụ ngồi xuống phản chơi, tôi đi luộc mấy củ khoai lang, nấu một ấm nước chè tươi thật đặc, ông con mình ăn khoai, uống nước chè, rồi hút thuốc lào... thế là sung sướng.
- Vâng! Ông lão dậy phải! Đối với chúng mình thì thế là sung sướng
Lão nói xong lại cười đưa đà. Tiếng cười gượng nhưng nghe đã hiền hậu lại, thấy vậy tôi tê tái đứng lên:
- Thầy để con đi luộc khoai thầy nhé. Ừ, luộc giúp thầy, nhặt những củ to ấy, để thầy pha nước mời ông xơi - thầy tôi nhắc nhở.
- Nói đùa thế chứ ông giáo cho để khi khác... Lão Hạc ngần ngại.
- Việc gì còn phải chờ khi khác... Không bao giờ nên hoãn sự sung sướng lại, cụ cứ ngồi xuống đây.
Tôi đi luộc khoai. Thầy Thứ và lão Hạc ngồi nói chuyện lâu lắm, thầy tôi là người nhiều chữ nghĩa, hiểu biết và thương người nên có chuyện gì lão Hạc cũng tâm sự và sẻ chia.
Vừa luộc khoai, tôi vừa nghĩ về lão Hạc nhiều lắm. Tôi thương lão, con người già cả cô đơn nhưng ai cũng quý lão bởi lão sống lương thiện và nhân hậu. Tôi biết lão quý con Vàng của mình lắm vì nó là kỷ vật của anh con trai lão để lại mà. Tôi hiểu vì bần cùng lão mới làm như vậy.
Đã 60 năm, đất nước đổi thay chế độ, lão Hạc không còn, cuộc sống của người nông dân ngày nay đã khác. Nhưng hình ảnh lão Hạc đau đớn vì bán con chó cứ ám ảnh tôi mãi. Đó là kỷ niệm một thời khổ đau của đất nước mà người nông dân phải chịu nhiều cơ cực nhất. Nhưng chính trong hoàn cảnh đó tôi hiểu hơn về họ, về tình yêu thương chia sẻ của người thầy giáo tôi với những con người khốn khổ, về nhân cách và vẻ đẹp của người nông dân

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Zuu_06
31/10/2019 21:12:30
Hôm nay trời khá đẹp,đã hơn 5h rồi mà trời vẫn còn hửng nắng.Tôi vừa đi làm đồng về,lục đục chạy sang nhà ông giáo.Chả là mấy hnay thầy đang phải cho đám học trò nghỉ vì Tây nó đi càn quét hết chỗ này đến chỗ kia.Thấy thầy ở nhà,tôi liền sang xin cho thằng con mới 6 tuổi nhập học.
-Ông giáo ơi!
-Chị đấy à?Chị vào nhà uống nc đã.
Tôi thấy từ ngoài cổng,lão Hạc đang đứng mép bờ rào,ngó nghiêng vào trong sân 1 hồi.Rồi lão toan đi nhưng lai quay lại.Nhà lão ngay cạnh đây,hôm nào cũng thấy lão sang tâm sự rủ rỉ vs ông giáo.
-Cậu Vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
-Cụ bán rồi?
-Bán rồi!Họ vừa bắt xong.
Con chó của lão được đặt cái tên là cậu Vàng.Lão cưng chiều con chó ghê lắm.Mấy bữa trước đi qua nhà lão,tôi nghe thấy tiếng lão vừa tắm vừa mắng yêu con chó.Con trai lão bỏ đi làm đồn điền cao su như mấy thanh niên khác trong làng,cũng đã ngót 5 năm nay chưa thấy về.Thế nên cậu Vàng như người bạn tri kỷ của lão,mà giờ lão lại bán?
-Thế nó cho bắt à?
Mặt lão đột nhiên co rúm lại.Những nếp nhăn xô lại vs nhau ép cho nc mắt chảy ra.Cái đầu lão ngoẹo về 1 bên.Lão hu hu khóc.Lão ngồi xuống cái phản cạnh ông giáo.Rồi với cái mặt mếu máo như con nít,lão kể lại lúc con chó bị bắt:
(Đoạn này cậu trích lời nói của lão Hạc:Khốn nạn...nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó)
Lão chua xót kể lại.Ông giáo cũng an ủi lão.Rồi ông giáo bảo :
-Cụ ngồi xuống chơi , luộc mấy củ khoai,nấu ấm nc chè tươi thật đặc.Ông con mình ăn khoai,uống nc chè,hút thuốc lào...Thế là sướng.
-Vâng! Ông giáo dạy phải!Đối vs chúng mình thế là sung sướng.
Mặt lão tươi tỉnh lại.Lão cũng biết Thị vốn không ưa gì lão nên có vẻ vẫn ái ngại.Thưa chuyện vs ông giáo xong tôi xin phép về:
-Ông giáo,cũng đã muộn.Tôi xin phép về nhà cơm nước.
-Vâng.
Vừa đi tôi vừa nghĩ về lão Hạc.Tôi thương lão,con người già cả cô đơn nhưng hầu như ai cũng quý lão vì cái bản tính lương thiện chất phác.Nhờ việc gì mà lão làm được,lão sẵn sàng giúp đỡ.Tôi biết lão quý cậu Vàng lắm vì nó là kỷ vật anh con trai để lại.Tôi hiểu lão cũng vì bần cùng nên ms phải bán nó.
P/s:Cái nfay là do tự mình nghĩ nên sẽ có thể ko đủ chi tiết hoặc câu văn lủng củng.Vì thế mình khuyên cậu nên chắt lọc ý từ trên mạng nữa thì bài sẽ hay hơn.Chúc cậu học tốt!
 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 8 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư