Sớm nay thức dậy, tôi không thôi suy nghĩ và hạnh phúc vì giấc mơ của mình đêm qua. Tôi đã gặp được thần tượng mà tôi yêu quý nhất ở đội tuyển bóng đá quốc gia Việt Nam: tiền vệ Nguyễn Quang Hải.
Tôi tình cờ gặp anh ở sân vận động sau buổi luyện tập. Vì hôm nay huấn luyện viên cho nghỉ nên không ai đến đây cả, anh nói anh muốn luyện tập thêm nên đến một mình. Vốn là một cậu bé đam mê bóng đá từ nhỏ, nuôi giấc mơ sau này cũng trở thành một chân sút giỏi trong đội tuyển Quốc Gia, gặp được thần tượng của mình, tôi vui mừng khôn xiết. Thấy thái độ nhiệt tình của tôi, anh vô cùng cảm kích và dẫn tôi vào trong sân vận động. Hai anh em ngồi trên bang ghế khán đài A, lặng nhìn mảnh lưới và khoảng sân dài. Tôi kể cho anh về niềm yêu thích bóng đá và ước mơ to lớn của mình. Anh cũng chia sẻ về con đường đến với trái bóng tròn của anh, những kỷ niệm thi đấu, những lần chấn thương, những phút huy hoàng và cả những giọt nước mắt, sự mệt mỏi. Tuy nhiên, anh cũng nói: “Làm cầu thủ, hay bất cứ nghề nào, em cũng không bao giờ được nản chí và chấp nhận thất bại, phải cố gắng đứng dậy khi vấp ngã, quyết tâm với con đường của mình, em sẽ đạt được thành công.” Nghe tôi kể về những nỗi lo của mình: một cậu bé với thân hình nhỏ, không được cao lớn như các bạn đồng trang lứa, luôn bị các bạn cười đùa trêu chọc khi nói về ước mơ trở thành một cầu thủ bóng đá giỏi. Anh Quang Hải bật cười, anh xoa đầu tôi, anh nói rằng anh cũng không phải là một cầu thủ có thân hình nổi trội, nhưng anh vẫn đạt được thành công, anh không ngừng hoàn thiện bản thân và cố gắng trở thành một cầu thủ giỏi. Vậy nên không có gì là không thể, cái cốt lõi đến từ nỗ lực của chính mình cũng như sự nghiêm túc, hết mình của mình với con đường đó.
Mặc dù tập xong đã thấm mệt, anh vẫn cùng tôi chơi bóng thêm một lúc, anh dạy tôi những đường chuyền cơ bản, những cú đá tạt ngang và những cú sút hiểm hóc. Anh chỉ cho tôi những khuyết điểm mà tôi đang gặp phải, đồng thời không ngừng khuyến khích động viên tôi chăm chỉ tập luyện để có thể trở thành một cầu thủ bóng đá giỏi. Những bài học thực tế mà anh dạy đã giúp tôi hiểu thêm nhiều về bộ môn này, khơi thêm trong lòng tôi ngọn lửa rực với tình yêu trái bóng tròn và mặt sân cỏ. Khi chào tạm biệt, anh không quên gửi tặng tôi một quả bóng cùng chữ kí và cái vỗ vai đầy động lực.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong mơ với thần tượng mà mình yêu quí cũng đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và tràn đầy năng lượng. Tôi lấy quả bóng nhỏ của mình, chạy ra khoảng sân trước nhà chăm chỉ tập luyện mà không thôi thấy hạnh phúc và may mắn như mình vừa được gặp thần tượng ngoài đời thực.