Trong quãng đời đi học ai cũng có cho mình những kỉ niệm. Em cũng vậy, mỗi khi nhớ đến những kỉ niệm ấy hình ảnh cây bàng lại hiện lên trong em. Đây chính là người bạn thân thiết chia sẻ vui buồn cũng là loài cây mà em yêu thích nhất.
Vào mỗi mùa cây bàng lại khoác lên mình những vẻ đẹp riêng. Khi xanh mướt, tươi tốt khi lại già cỗi, khẳng khiu. Có lẽ cây bàng đẹp nhất là vào mùa xuân. Khi đó nó khoác lên trên mình bộ áo xanh rực rỡ, tràn đầy sức sống.Từ những chiếc búp nhú mầm chúng nở ra những chiếc lá non xanh mướt. Những tia nắng mùa xuân len lỏi vào các kẽ lá như những cô tiên nhảy múa, đùa giỡn. Nó tạo nên một bức tranh đẹp đẽ, chân thật mà đầy sống động.
Hình ảnh cây bàng để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong em có lẽ là vào mùa hè. Những chiếc lá chuyển từ màu xanh non thành xanh đậm. Cây bàng như khoác lên mình chiếc áo khổng lồ. Những chiếc lá xum xuê, xếp chồng lên nhau che mát cho cả một góc sân trường. Em và lũ bạn thích nhất là ngồi dưới bóng râm để đọc sách, chơi nhảy dây,.....đón những đợt gió mát rượi. Vào thu, lá bàng lại chuyển màu. Từ những chiếc lá xanh mơn mởn chúng chuyển thành màu đỏ vàng.Và đặc biệt, lũ học trò chúng em lại được thưởng thức những trái bàng với vị ngọt rất riêng. Cây bàng vào thu có lẽ chính là lúc mà lũ học sinh chúng em vui nhất.
Nhưng khi chuyển đông, cây bàng lại trở nên cằn cỗi, già nua. Thương biết bao nhiêu! Những chiếc lá xanh kia còn đâu,chúng trở nên đỏ sẫm rồi rụng nhanh chạm khẽ trên mặt đất. Đây là thời điểm mà cây bàng chỉ còn lại những nhánh cây khẳng khiu. Chúng như những cánh tay gầy guộc, trơ trọi giữa cái lạnh giá, rét buốt ngày đông. Lúc đấy nhìn nó thật cô đơn, buồn bã biết bao. Cứ ngỡ cây bàng sẽ bị mùa đông tàn phá, nhưng không, chính vào mùa xuân nó lại được hồi sinh,những chồi lá lại nhú lên nó lại khoác lên mình chiếc áo xanh đẹp đẽ.
Chẳng phải tự nhiên mà em lại yêu thích cây bàng. Cây bàng như một người bạn thân thiết trong những năm tháng học sinh của em. Khi có chuyện vui, chuyện buồn em đều chia sẻ với nó. Còn nhớ khi em bị điểm kém, bị mẹ la em lại chạy ra chia sẻ với cây bàng. Không chỉ lắng nghe mà cây bàng như muốn ôm lấy em như muốn cùng chia sẻ, an ủi với nỗi buồn của em. Nó như không phải vô tri vô giác mà có cảm xúc, hiểu chúng ta, cùng chúng ta trưởng thành và lớn lên trong những tháng năm học đường.
Cây bàng chính là người bạn yêu quý mà em không thể nào quên. Nó gắn bó với em thật nhiều. Nó chia sẻ,cùng em tâm sự những vui, buồn, hạnh phúc ......Chính tất cả những điều đấy khiến em càng thêm yêu quý nó. Và có lẽ mãi về sau này em chẳng thể quên được nó dẫu thời gian hay khoảng cách có xa bao nhiêu đi chăng nữa.