Trong cuộc sống, không ai dám khẳng định rằng cuộc đời mình không có một lần sơ sẩy mắc lỗi hoặc một lần lầm đường lỡ bước, bởi chúng ta chẳng phải bậc thánh nhân, chẳng đủ khả năng để khống chế được hết những tham vọng của bản thân, cùng những lần hành động thiếu kinh nghiệm. Trong những lúc như thế, hẳn là bản thân mỗi con người đều có cảm giác mặc cảm vì lỗi lầm, chính vì vậy, cần có một bàn tay khoan dung, nhân từ để kéo họ ra khỏi vũng lầy, để khiến họ có thêm niềm tin, động lực để sửa sai, để họ hiểu rằng xã hội sẽ không vì một lỗi lầm nhỏ nhoi mà từ chối họ.
Khoan dung từ xưa đến nay luôn là một đức tính tốt đẹp, là truyền thống quý báu của con người Việt Nam, thể hiện tinh thần tương thân tương ái, tấm lòng độ lượng, cao cả của mỗi cá nhân dành cho người khác. Khoan dung là sự tha thứ, mở lòng bỏ qua những lỗi lầm của người khác khi họ nhận ra cái sai và có mong muốn được sửa sai. Xưa có câu rằng: "Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại", rất phù hợp để nói về trường hợp này. Tâm lý con người vốn yếu đuối, luôn khao khát được sự che chở và bao dung nhưng một khi không cảm nhận được điều ấy từ mọi người xung quanh họ sẽ đâm ra mặc cảm, chán ghét xã hội, cho rằng cả thế giới đang chống lại mình mà làm ra những hành động còn sai lầm hơn trước đó. Lòng khoan dung trước hết là khiến cho người phạm sai lầm có cơ hội sửa chữa, khiến họ được phép làm lại, sau đó là khiến cho mỗi chúng ta có cảm giác vui vẻ, sống có tình thương, ý nghĩa, thấy cuộc sống tươi đẹp, tấm lòng trở nên bao la, trắc ẩn hơn cả. Người không có tấm lòng bao dung, thứ tha lỗi lầm cho người khác trái lại là người ích kỷ, nhỏ nhen, quá để ý chi li, họ không nhìn nhận được những lợi ích tốt đẹp mà lòng khoan dung đem lại cho người khác và cho chính bản thân họ. Họ luôn sống trong suy nghĩ bảo thủ, cố chấp, cái tôi cá nhân lớn, cho phép bản thân được phạm sai lầm, mong muốn được người khác khoan dung nhưng lại không hề chấp nhận những sai lầm có thể sửa chữa của người khác. Đó là một tính xấu cần sửa đổi, bởi sống như vậy thì chúng ta chỉ có thể sống một mình chứ chẳng thể nào chung sống với mọi người, bởi như đã đề cập con người rồi ai cũng sẽ mắc phải lỗi lầm dù lớn dù nhỏ trong cả cuộc đời, đó là thứ tất yếu khó tránh khỏi.
Tuy nhiên, lòng khoan dung không phải là thứ có thể ban phát một cách bừa bãi, chúng ta cần phải khoan dung đúng người, đúng bản chất sự việc. Những kẻ cố ý giết người, cố ý sai phạm pháp luật nhiều lần, không có thái độ ăn năn hối cải thì phải chịu sự trừng trị thích đáng của pháp luật, để tránh họ gây hại cho xã hội. Hãy nhớ rằng khoan dung là tha thứ, giúp người lầm lỡ sửa chữa sai lầm của mình, giúp họ hiểu đạo lý "quay đầu là bờ", chứ không phải khoan dung là bao che, là nhân nhượng cho cái ác hoành hành vì tình riêng. Đó không phải là khoan dung mà là tiếp tay cho cái xấu phát triển và bản thân người bao che ấy cũng đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng.
Biết tha thứ, biết khoan dung để cuộc sống chúng ta luôn tràn đầy tình yêu thương và hạnh phúc, chứ không phải là chất chồng những oán hận, những sự khó chịu chi li vì người khác. Hãy rèn luyện cho mình được tấm lòng khoan dung để giải phóng bản thân, giải phóng tâm hồn khỏi những suy nghĩ ích kỷ, hẹp hòi, để nhìn đời bằng đôi mắt của niềm tin, của hy vọng, để cuộc sống được đẹp hơn bạn nhé.