Có khi nào quá mải mê chạy theo dòng chảy của thời gian, chạy theo cuộc sống hối hả bộn bề những lo toan chất chồng mà ta vô tình thờ ơ với thời khắc chuyển mùa đầy thi vị ấy? Và có khi nào trong kí ức đẹp đẽ ấy ta vô tình lãng quên một người đã khơi nguồn, thắp sáng và chắp cánh cho những mơ ước của ta bay xa, bay cao mãi...
Trên khắp các nẻo đường, khắp hành trình chúng ta đi, trong những thất bại, những thành công...những con đường đầy chông gai hay trải đầy hoa hồng...đều in dấu biết bao kỉ niệm vui buồn, bao nhiêu con người và cả những bài học quý giá...Nhưng có lẽ trên tất cả, vĩ đại mà bình dị, lặng lẽ mà sâu sắc với mỗi đời người là hình ảnh người thầy đã hi sinh thầm lặng để chèo lái con thuyền trên dòng sông tri thức có thể cập tới bến bờ ước mơ.
Thời gian cứ trôi đi, trôi đi...thấm thoắt đã 15 năm kể từ khi tôi chia tay tuổi học trò và mái trường thân yêu. 15 năm- khoảng thời gian làm người ta có thể quên đi những kỉ niệm của một thời đã xa. Nhưng với tôi, hình ảnh mái trường Trung học phổ thông Yên Lạc 2 mến thương và người thầy giàu lòng yêu thương học trò không bao giờ phai nhòa trong tâm trí tôi.
Mỗi năm, ngày 20 – 11 đến gần thì hình ảnh của thầy và những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi học trò lại sống dậy trong tôi. Bâng khuâng giữa màn đêm trong những ngày cuối thu, tay run run khi ngồi viết những dòng cảm xúc về người thầy giáo cũ của tôi - Thầy Phạm Hồng Thủy – người thầy chủ nhiệm tôi 2 năm học dưới mái trường Trung học phổ thông. Tôi nhớ...nhớ đến thầy bằng sự biết ơn chân thành và sâu sắc nhất. Tôi muốn làm một việc gì đó để tỏ lòng tri ân đến thầy nhưng...lòng cứ dâng lên bao cảm xúc...và cứ nghèn nghẹn ở cổ. Một cảm xúc khó tả...dưng dưng như muốn khóc. Tôi thực sự xúc động trước những tình cảm của một người thầy vĩ đại dành cho cô học trò nhỏ bé của mình. Dòng cảm xúc ấy đưa tôi trở về với quá khứ, trở về với tuổi học trò hồn nhiên cùng bao kỉ niệm đẹp đẽ bên thầy cô, bè bạn. Tôi như được sống lại cái khoảnh khắc của 15 năm về trước. Ôi, tuổi học trò đẹp và lung linh trong nắng lại hiện về nguyên vẹn trong tim tôi.
Tôi làm sao quên được cái buổi đầu tiên đến lớp trong tâm trạng rụt rè, e sợ xen lẫn chút mặc cảm, tự ti trước ánh nhìn lạ lẫm của bao bạn bè lớp mới. Thầy dẫn tôi vào lớp và xếp chỗ ngồi cho tôi. Lớp tôi là 10A3, lớp có 52 học trò. Thầy chủ nhiệm dạy bộ môn Hóa. Thầy còn trẻ lắm nhưng nhìn thầy nghiêm trang đến sợ...Suốt những ngày đầu sang lớp mới, tôi sống khép mình không dám giao du cùng bạn bè trong lớp. Dù thầy giảng bài rất dễ hiểu, thầy rất quan tâm đến học trò nhưng sao tôi vẫn thấy sợ. Có lẽ vì tôi học kém. Mỗi lần thầy bước vào lớp với tôi là một lần "hồn bay phách lạc", tôi sợ thầy kiểm tra bài cũ, sợ thầy gọi đứng dậy trả lời, sợ thầy gọi lên bảng...Tôi còn nhớ như in trong mỗi giờ học của thầy, cả lớp ngồi im phăng phắc lắng nghe thầy giảng bài, lời giảng của thầy rất cuốn hút học trò. Tuy nghiêm khắc nhưng thầy luôn nhìn học trò bằng ánh mắt trìu mến, thân thương và ấm áp đến lạ.
Tôi còn nhớ những ngày hè nóng bức, oi ả thầy bắt chúng tôi phải đóng sơ vin. Cả trường chỉ có mỗi lớp tôi như vậy. Lúc đến trường mà chưa kịp...hễ nhìn thấy thầy từ đằng xa là vội vàng chạy vào lán xe mà ...nhét...khổ thế chứ. Học trò rất bực bội nhưng chẳng làm gì được. Bất lực trước những quy định của thầy, có đứa còn lảm nhảm trong miệng, lí nhí vài câu lúc thầy đi khỏi : "Thầy quá đáng, mai sau mà mình được làm Thầy biết đâu lại dạy con thầy thì..."
Những ngày đầu năm học với tôi như một sự tra tấn. "Thầy ghê quá"- Đó là suy nghĩ chung của lũ học trò 10A3 chúng tôi. Và lại, sao thầy lại phải ghê như thế chứ? Thầy giáo trẻ mà...Thầy làm thế để làm gì chứ? Cái suy nghĩ ấy nó cứ hằn sâu trong tâm trí tôi làm tôi chẳng có chút cảm tình gì về thầy cả.
Nhưng, thời gian trôi... tất cả những việc làm của thầy được trả lời bằng sự đánh giá của Ban giám hiệu nhà trường, bằng sự nhìn nhận của các bạn học sinh trong trường về nề nếp của lớp tôi, về sự giáo dục học trò của thầy. Nhiều tuần, lớp tôi luôn dẫn đầu về điểm thi đua và các phong trào khác, luôn được tuyên dương và khen ngợi. Tôi chợt hiểu ra rằng, những việc thầy làm cũng tất cả vì học trò thân yêu. Thầy muốn rèn cho chúng tôi một lối sống ngay ngắn, có nề nếp mà thôi. Có lẽ chúng tôi cũng trưởng thành từ đó.
Còn với bản thân tôi, môn Hóa của thầy tôi học tiến bộ dần lên. Từ một học sinh có học lực trung bình khi bước vào lớp mà cuồi học kì I tôi trở thành học sinh giỏi. Tôi được thầy khen ngợi rồi động viên cho tôi vào đội tuyển Hóa. Một lời động viên của thầy như một ngọn lửa truyền lòng đam mê cho tôi, tôi yêu thích môn học của thầy hơn và không còn cái cảm giác sợ sệt như trước nữa. Và cũng từ đó, buộc tôi phải thay đối cách suy nghĩ và có cái nhìn sâu sắc hơn về thầy. Tự dưng tôi thấy mình có lỗi với thầy, tôi tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng chăm chỉ và học thật tốt để có thể sửa chữa lỗi lầm đó.
Hai năm học đầu tiên thời cấp 3 của tôi trôi đi một cách êm đềm. Lực học của tôi mỗi ngày cũng chắc hơn và môn Hóa của thầy tôi cũng trở thành học sinh giỏi đấy. Tôi hãnh diện với bạn bè trong lớp về điều đó và thầm cảm ơn thầy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong thời gian ấy.
Không những thế, tôi còn cảm động hơn trước những hành động, việc làm của thầy, thầy thương những học trò có hoàn cảnh khó khăn như tôi. Suốt hai năm học, thầy không lấy tiền học thêm của tôi và những học trò nghèo trong lớp. Thầy luôn gần gũi, động viên để chúng tôi vượt qua những mặc cảm về hoàn cảnh gia đình. Với thầy, có thể đây là việc làm bé nhỏ, nhưng với tôi đó là tình yêu thương bao la vô bờ bến của thầy dành cho tôi. Tấm lòng thầy luôn rộng mở để sẵn sàng che chở cho những đứa học trò của mình. Tôi thấy lòng mình ấm áp biết bao.
Chỉ có hai năm học thầy nhưng với tôi, thầy đã để lại nhiều kỉ niệm đẹp, nhiều ấn tượng tuyệt vời trong kí ức của tôi mà có lẽ, đi suốt cuộc đời này hình ảnh của thầy cùng những kỉ niệm ấy vẫn mãi thắp sáng trong tâm hồn mình. Thầy không chỉ trang bị cho chúng tôi kiến thức mà còn nhiều hơn thế là những bài học quý giá mà thầy đã dạy cho tôi. Tình yêu thương học trò và lương tâm trong sáng của thầy đã truyền cho tôi để bây giờ, tôi trở thành một cô giáo và sẽ mãi noi gương thầy tôi ngày ấy.
Tôi cảm ơn thầy tất cả, dù thời gian trôi đi, tôi không còn được học thầy nữa nhưng trong cuộc sống với bộn bề khó khăn, vất vả khi tôi mới bước vào đời, bước vào nghề và bắt đầu công việc, thầy vẫn tận tình bảo ban đến nơi đến chốn và còn giúp đỡ tôi cả về kinh tế. Không những thế, thầy còn cho tôi niềm tin, cho tôi nghị lực để vượt qua những khó khăn ấy. Thầy đã đi cùng tôi và đỡ tôi đứng dậy sau những bước đi đầu đời. Thầy dạy cho tôi những bài học, động viên tôi biết cách đứng dậy sau những lần vấp ngã trên con đường đầy chông gai ấy.
Mặc dù tôi đã là một cô giáo, đã dạy dỗ bao thế hệ học trò nhưng sao đối với thầy tôi vẫn thấy mình nhỏ bé như ngày nào bởi vì tôi vẫn mãi là học trò của thầy hay bởi thầy vĩ đại quá ...?
Bao năm tháng qua thầy vẫn quan tâm đến tôi, vẫn dõi theo từng bước và sẵn sàng giúp đỡ khi tôi gặp khó khăn. Thầy vẫn dìu dắt, chở che như đứa học trò bé nhỏ năm nào của thầy. Tôi đã lớn lên và trưởng thành trong tình yêu thương và sự dìu dắt ấy.
Tôi hạnh phúc khi có được người thầy tuyệt vời như thế. Thầy vẫn hi sinh thầm lặng vì những đứa học trò nhỏ bé của mình mà không hề nghĩ đến những lợi danh, tiền bạc. Thầy của tôi là vậy đó. Cứ miên man, miên man trong dòng cảm xúc ấy, bỗng tôi chợt nhớ đến hình ảnh người thầy trong bài hát của nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy:
"Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa
Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy,
Để em đến bến bờ ước mơ....."
Để rồi :
"Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm...
Làm sao em đếm hết công ơn người thầy"
Tôi yêu bài hát ấy như chính tình cảm của mình dành cho thầy. Cảm ơn nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy đã cho chúng ta những dòng nhạc với ca từ trong trẻo, tha thiết mà chân tình để ngợi ca những người thầy đáng kính trong cuộc đời.
Tôi đã khóc, quả thực tôi đã khóc nhiều lần khi nghe bài hát ấy...Tôi khóc trong niềm vui, sự xúc động, niềm hạnh phúc ngập tràn xen lẫn chút tự hào khi nghĩ về thầy tôi.
Nhớ về thầy, những cảm xúc trong tôi cứ trào dâng, tôi viết lên bằng tình cảm chân thành của mình chứ chẳng phải tôi đưa thầy vào dòng văn học như nhân vật điển hình của tác phẩm. Tôi nghĩ, không biết thầy tôi sẽ như thế nào khi đọc được những dòng cảm xúc của tôi, thầy nghĩ gì khi có những cô cậu học trò đi suốt cuộc đời vẫn nhớ tới công ơn dạy dỗ của thầy. Và tôi lại nghĩ, không biết trong đời dạy học của mình có học trò nào nhớ đến mình như mình dành tình cảm cho thầy không ?
Thầy ơi !
Cuộc đời em là những chuyến đi, là những cuộc hành trình đến những tầm cao mới. Và Thầy đã thực hiện những chuyến đi ấy trong mỗi lời dạy, mỗi bài giảng của mình. Thầy đã thắp lửa, xây đắp khát vọng đi xa để năm tháng trôi đi, Thầy đã tiếp bước, chắp cánh cho bao thế hệ học trò, bao ước mơ khát vọng bay cao, cao mãi. Dù khó khăn, em vẫn sẽ tiếp tục cuộc hành trình đó vì trong mỗi bước đi, mỗi việc làm, mỗi suy nghĩ của em đều có sự che chở, nâng đỡ, dìu dắt của Thầy. Thầy mãi là nền tảng vững chắc giúp em trưởng thành ...Dù em có là ai, làm gì và ở đâu thì em mãi mãi là học trò của thầy vì thầy là thầy của em.
Cảm ơn thầy tất cả những gì tốt đẹp thầy đã dành cho em trong những năm tháng qua. Một ngày 20 – 11 nữa lại về, những yêu thương, trân trọng thành kính nhất là tất cả những gì em muốn gửi đến Thầy trong ngày Nhà giáo Việt Nam này.
Kính chúc thầy sức khỏe, hạnh phúc bên gia đình và thành công hơn nữa trong sự nghiệp của mình. Mãi mãi ơn thầy!
Nguồn : http://vinhphuc.edu.vn/tan-van/nguoi-thay-trong-trai-tim-toi-c3318-44305.aspx