Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết cảm nhận về những hi sinh của mẹ trong cuộc sống hàng ngày

3 trả lời
Hỏi chi tiết
135
1
1
Nguyễn Minh Vũ
17/11/2019 08:03:25
Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biết bao nhiêu người thân yêu - đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ... nhưng chắc chắn có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.
Tình yêu đó cứ lớn dần theo năm tháng, đến bây giờ khi bước chân vào trường trung học phổ thông ta mới phần nào hiểu được tình yêu thiêng liêng của mẹ.
Một sớm mai thức dậy, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, giờ đây lại chuẩn bị nắm cơm buổi sáng trước lúc ta đến trường. Khi ta vào lớp, bàn tay mẹ lại tần tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng manh áo ấm trong những tiết trời lập đông. Cứ thế, tình mẫu tử luôn hiện hữu, cứ mãi chở che, mơn trớn, vỗ về, yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường con đến lớp.
Tình mẹ tràn đầy, trinh trắng như mặt nước hồ thu buổi sớm mà vẫn chân chất, mộc mạc, gần gũi tinh tươm tựa trang giấy học trò. Có lẽ khi con người còn chưa biết mặt chữ thì tình mẫu tử đã thể hiện đủ đầy, lung linh như ánh trăng rằm trong những câu ca dân gian xưa. Nay trên tất cả các phương tiện trao đổi thông tin, nghệ thuật, hình ảnh người mẹ lại càng được tôn vinh hơn nhưng chắc vẫn chưa bao giờ đủ để nói lên sự hy sinh và tình yêu người mẹ dành cho ta.
Từ tấm bé, khi biết cảm nhận cuộc đời, tình mẹ luôn dần lớn lên bên con theo năm tháng...
“Ầu ơ... ví dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi,
Khó đi mẹ dắt con đi...”
Câu hát ru con bất ngờ của nhà ai hàng xóm trong đêm sầu quạnh quẽ của miền quê có lẽ cũng đủ đưa ta theo nguồn yêu thương của tình mẹ bao la! Tình mẹ thể hiện mọi nơi trên trái đất này với bất kỳ không gian nào. Một sớm mai trong bài giảng của thầy ở lớp, vẫn còn nhớ như in câu hò đầm ấm, du dương mà mênh mông tình mẫu tử: “Hò ơ! Mẹ già như chuối chín cây, Gió lay mẹ rụng... gió lay mẹ rụng... con phải mồ côi!”
Buổi chiều về, đem cảm xúc này thổ lộ với Ba, con lại nghe Ba sụt sùi tiếc thương đã một lần lầm lỡ khi vô tình để mẹ buồn lúc tuổi thời cắp sách. Ba rất sợ mồ côi chăng? Có lẽ thế! Mồ côi với tình yêu thiêng liêng bất tận! Mồ côi bàn tay chăm bẵm tự buổi sơ sinh! Mồ côi sự chở che từ tấm bé! Mồ côi ngay cả lúc đã là người lớn như Ba! Mồ côi sự nuông chiều trong thời thơ dại! Mồ côi cả trong buổi xế chiều!... Ba chỉ ngậm ngùi đọc câu ca dao xưa cũ:
“Công cha như núi Thái sơn.
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.
Ta chợt rùng mình sợ hãi thật sự nếu trên đời này, ta hay bất kỳ ai lỡ thiếu vắng đi một tình yêu thương của mẹ hiền! Một đêm sốt xoàng thôi ta đủ biết mẹ chẳng bao giờ yên giấc, bàn tay mẹ nhẹ nhàng sờ trán thăm khám nhiệt độ, đắp chăn, tất tả lo thuốc men, rồi mẹ nấu lá xông mà khi nhỏ ta cứ ngỡ nồi lá xông là thuốc thần để con hết bệnh!
“Con ho lòng mẹ tan tành,
Con sốt lòng mẹ như bình nước sôi”.
Cơn sốt của con đã là cơn lửa đốt lòng mẹ! Cơn ho của con chắc đã làm khuôn mặt mẹ thêm hằn những vết chân chim! Hình ảnh người mẹ luôn bên đời ấm áp, mãi hy sinh, chở che! Cất tiếng khóc đầu tiên chào đời là ta đã nằm trọn trong tình yêu thương đó. Từng bước đi chập chững trước tiên của đời người, ai đã cầm tay ta dắt đi từng bước một? Khi lỡ ngã đau, ai lên tiếng xuýt xoa? Cảm nhận được nỗi đau lúc này là ai ngoài mẹ? Ai mừng vui nhất khi ta cất tiếng nói bi bô? Khi bước chân vào trường, đằng sau ta không bao giờ thiếu vắng cặp mắt dõi theo đầy lo lắng của mẹ hiền! Và có ai tả được ánh mắt mừng vui của mẹ mỗi khi ta được điểm mười?
Giờ đây, khi ngồi trên ghế nhà trường với những trang sách mới thơm tho như còn phảng phất mùi hương lúa mới đồng quê và những giọt mồ hôi tảo tần của mẹ, với bộ trang phục màu xanh hôm nay đây chắc không thiếu đi niềm hy vọng cho con nên người tự miền quê xa lắc! Khi phố lên đèn ta chắc mẹ mới rời công việc đồng áng, thoăn thoắt bước chân về nhà dưới làn sương đêm mà mẹ chưa một lần ca thán!
Còn nhớ như in những lúc học bài khuya, mẹ vẫn thức cùng con và ngồi bên may vá, khâu lại từng chiếc khuy, đắp bạ từng mảnh vai áo đã sờn. Ngồi bên con, chắc mẹ sợ con thức khuya không đủ sức mai dậy sớm đến trường, mẹ lại tất tả lo cho con từng ly nước cam ngọt lịm tình yêu thương. Đến khi con chim nhạn lạc bầy kêu sương đâu đó giữa không gian miên man của đêm miền quê xứ Quảng, con lại lo rằng để mẹ cùng thức quá khuya làm sao ngày mai mẹ tiếp tục ra đồng dưới nắng?
Cũng đã có nhiều lần phạm lỗi, sau cái nhìn nghiêm khắc của mẹ, ta vẫn nhận được sự vỗ về bằng những lời khuyên mộc mạc, chân tình nhưng lắng sâu nỗi bao dung. Mỗi lần như vậy, con như lớn thêm lên, cứng cáp hơn lên và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ phạm lỗi. Ta có biết đâu tuổi thơ vẫn cứ êm đềm trôi đi trong lúc lưng mẹ ngày thêm còng xuống theo dấu ấn nghiệt ngã của tháng năm, lỗi lầm xưa con e rằng chưa có dịp nào chuộc lại, tóc mẹ lại trắng thêm khi ta chưa kịp nên người!
Ngày tựu trường phổ thông trung học chuyên, hai mẹ con rụt rè trên phố như không khí “ngày tựu trường đầu tiên” của Thanh Tịnh. Trong trang phục của quê nghèo lạ lẫm tại góc phố phồn hoa nhưng con vẫn cảm nhận được sự rắn rỏi, cứng cáp của mẹ để con vững tin mà tiếp xúc môi trường mới mẽ. Có ai đó thì thầm xót xa, ái ngại nhưng có gì đâu? Người ta có thể có nhiều thứ hơn nhưng con vẫn tin rằng con đã có một gia sản quí nhất trên đời chưa chắc ai sánh kịp đó là tình mẹ của con!
Hôm nay trên chiếc xe đạp mẹ mua cho con vẫn còn thơm mùi sơn mới, con đến trường trong niềm hân hoan như đang trong vòng tay mẹ, con đã tiếp cận môi trường mới, thầy cô mới, bạn bè mới trong veo tuổi thơ học trò, con chắc vẫn không bao giờ thiếu sự lo lắng, nhớ thương của người mẹ hiền tần tảo.
Cuộc đời mẹ là cả một đời mãi hy sinh cho con, tình yêu của mẹ dành cho con mênh mông như trời biển vẫn như câu ca dao xưa đó thôi: “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, và nước trong nguồn vẫn luôn chảy mãi như để tình mẹ luôn tồn tại vĩnh hằng!
Giờ đây, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tưởng như báo đáp công ơn trời biển của mẹ bằng cả sự quyết tâm học hành của con! Con hứa với mẹ con sẽ giữ mãi màu xanh đồng phục của con bên cạnh bạn bè con, của trường con luôn trong sáng như niềm tự hào của chính con, như niềm hy vọng ngọt ngào vô tư của mẹ hiền dành cho con.
Mẹ ơi! Tình mẹ thật bao la! Con chỉ là đứa bé thích luôn được nằm trong vòng tay âu yếm, trìu mến của mẹ, của gia đình! Con nguyện sẽ gắng học thật tốt để rèn luyện bản thân con nên người, góp một phần nhỏ bé cho xã hội, đem lại nguồn vui, niềm hy vọng cho mẹ, cho gia đình thương yêu của mình

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
光藤本
17/11/2019 08:04:14
Mẹ tôi đã đánh đổi cả thanh xuân của mình để chồng con có một cuộc sống tốt hơn.
Tôi biết, thanh xuân là khoảng thời gian đẹp nhất của mỗi đời người. Thanh xuân của tôi là những chuyến xe tới vùng đất xa lạ, gặp gỡ những người bạn mới, trò chuyện xuyên đêm với đám bạn thân.
Tôi đặt cho mình nhiều ước mơ. Vì vậy, bản thân cũng mải lo cho những dự định của mình quên quan tâm đến những người xung quanh, trong đó có mẹ - người phụ nữ đã hy sinh tuổi xuân của mình để chăm lo cho gia đình.
Mẹ là người phụ nữ đã hy sinh tuổi xuân của mình để chăm lo cho gia đình.
Hôm nay, tôi tan sở sớm, trên đường trở về nhà, trong đầu có những suy nghĩ về mẹ. Như bao người phụ nữ khác, cuộc sống của mẹ thay đổi khi mang thai tôi.
9 tháng 10 ngày trôi qua, cơ thể mẹ dần có nhiều biến đổi. Sinh linh trong bụng mỗi ngày một lớn đồng nghĩa với việc mọi cử chỉ và hành động của mẹ phải luôn phải thận trọng đảm bảo cho con được bình yên ra đời.
Ngày tôi chào đời, mẹ trải qua những cơn đau chuyển dạ đến nghẹn thở. Tuy nhiên, tất cả chưa dừng ở đó, những ngày ở cữ là khoảng thời gian rất áp lực đối với mẹ. Để đảm bảo cho cả mẹ và con đều mạnh khỏe, bà ngoại bắt bà phải ở cữ nhiều tháng không được đi ra ngoài, hay ăn nhiều món ăn mà mặc dù mẹ không thích.
Mẹ từng kể với tôi, nhiều năm trôi qua, nhưng bà vẫn sợ cảm giác khi gửi thấy mùi chân giò kho. Bởi lẽ, ngày ở cữ, bà hay ăn món này vì nghĩ sẽ có nhiều sữa cho con.
Mẹ cũng đã từng như những cô gái khác, năng nổ, xông xáo trong công việc và cuộc sống. Nhưng mẹ chấp nhận gác lại tất cả một bên. Vì mẹ coi gia đình là cả thế giới của mẹ.
Mang nặng để đau đã khó nhưng điều đó chưa thấm gì so với việc nuôi dạy con. Từ bé, tôi hay được mọi người nhận xét là đứa cứng đầu, khó bảo. Bước vào tuổi dậy thì, tôi càng xấu tính hơn khi có nhiều lời nói và hành động khiến cho ba mẹ đau lòng. Nhiều lần tôi bắt gặp mẹ lau vội những giọt nước mắt.
Thanh xuân của mẹ đã vội vã trôi qua nhưng nó mang sắc màu của tình yêu vô bờ.
Giờ đây khi tôi đã lớn khôn, những nỗi lo của mẹ dường như đã vơi bớt phần nào. Thế nhưng, thời gian chính là con dao hai lưỡi không chờ bất kỳ ai. Mải chạy theo những ước mơ và hoài bão đến nỗi con chẳng kịp nhận ra mái tóc mẹ đã chuyển hoa râm, những nếp nhăn trên gương mặt của bà đã xuất hiện từ lúc nào.
Thanh xuân của mẹ đã vội vã trôi qua như thế để dành cho con những điều tốt nhất, để nuôi lớn và dạy dỗ tôi nên người. Nó mang sắc màu của tình yêu vô bờ, của sự hy sinh thầm lặng.
Mùa Vu Lan báo hiếu lại về, tôi muốn làm điều gì đó đặc biệt để thể hiện tình cảm với mẹ. Tình cờ khi lướt facebook, tôi biết đến cuộc thi ảnh Tuổi Xuân Của Mẹ được tổ chức bởi Dr. Huệ Clinic & Spa với thông điệp "Lấy lại tuổi xuân cho mẹ - Vì mẹ xứng đáng".
Hình thức tham gia chương trình đơn giản, người tham dự gửi một bức ảnh của mẹ và một câu chuyện về chủ đề mẹ con, thắng cuộc sẽ có cơ hội nhận một liệu trình liệu trình chăm sóc da trị giá 3,5 triệu đồng.
Tôi vội lại cuốn album ảnh cũ, có nhiều hình 2 mẹ con chụp chung. Nhìn qua những bức ảnh đen trắng, tôi vẫn cảm nhận được mẹ ngày đó thật đẹp, nụ cười rạng rỡ. Tôi nghĩ, mùa báo hiếu năm nay, tôi sẽ có một món quà ý nghĩa để tặng mẹ.
1
0
...
17/11/2019 08:18:27
Con từng bị đeo bám bởi tâm lý hổ thẹn, mặc cảm vì mẹ là một người nông dân nghèo khó, quanh năm chân lấm tay bùn trong khi mẹ của các bạn con người thì là giáo viên, người là kế toán, văn thư, thậm chí có người còn là giám đốc một cơ quan danh tiếng.
Mỗi lần nghe bạn bè tự hào, hãnh diện khoe về mẹ mình con chỉ im lặng nuốt những tủi hờn vào trong. Con thầm trách mẹ sao không là một công chức nhà nước để con được mở mày mở mặt với đám bạn đồng trang lứa. Điều làm con xấu hổ nhất chính là bàn tay sần sùi, thô ráp, móng lúc nào cũng thâm đen vì quanh năm dầm bùn đất, lại có một ngón bị liệt của mẹ. Còn nhớ, có lần mẹ đến trường đón con, vừa thấy bóng con bước ra, mẹ tươi cười tiến lại, trìu mến khoác tay lên vai liền bị con cau mặt gạt ra rồi lảng mau đi chỗ khác vì sợ chúng bạn chê cười…
Hiểu rõ tâm tư của con, mẹ không trách mắng mà tỏ ra đồng cảm. Rất nhiều lần mẹ nhẹ nhàng tâm sự với con rằng ngày bé mẹ cũng rất tự ti khi bạn bè chê bai, cười nhạo đôi bàn tay xấu xí bằng biệt danh “búp chuối”. Nhưng sau những trải nghiệm, thăng trầm mẹ đã vững vàng lên, thậm chí mẹ còn tự hào vì tay mẹ không đẹp nhưng chưa từng làm điều xấu, gieo cái ác mà cần mẫn lao động chân chính kiếm tiền nuôi 4 đứa con học giỏi, nên người. Con đã chép miệng bỏ ngoài tai tất cả…
Con vẫn chỉ là một thằng con trai vô tâm, đáng trách nếu không có lần con bị ốm phải nhập viện năm học lớp 9. Thấy con sốt cao, người mướt mát mồ hôi mẹ vội vã cõng con trên tấm lưng gầy guộc chạy băng băng qua cánh đồng tới trạm y tế xã. Và rồi mẹ ôm chặt con trong vòng tay suốt dọc đường ngồi trên xe cấp cứu chuyển lên bệnh viện tỉnh. Trước khi vào phòng cấp cứu, con còn kịp thấy mẹ níu tay bác sĩ khẩn nài trong hàng lệ: “Xin bác sĩ hãy cứu lấy con em bằng mọi cách. Cháu mà có mệnh hệ gì em sẽ không sống nổi”.
Những ngày con nằm điều trị ở phòng hồi sức bàn tay mẹ ân cần bón cho con từng thìa cháo, dỗ dành con uống từng thìa nước cam, từng viên thuốc. Các cô, các bác trong họ đến thăm ngỏ ý đỡ đần thay để mẹ được nghỉ ngơi nhưng mẹ nhất quyết không chịu. Đêm đến lần nào tỉnh giấc con cũng thấy mẹ đang ngồi cạnh, bàn tay con được bao bọc trong sự ấm nóng, thân thương của bàn tay mẹ. Quá lo lắng cho bệnh tình của con nên người mẹ gầy rộc, da sạm đi, đôi mắt quầng thâm vì thiếu ngủ. Con vô cùng cảm động khi một lần chưa kịp ngủ say con nghe mẹ bộc bạch với bác bệnh nhân cùng phòng: “Khổ thân thằng bé, từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần ốm nặng nhất. Giá mà có thể gánh bệnh thay cho con em còn nhẹ nhõm hơn là nhìn nó đau đớn thế”. Khoảnh khắc ấy nước mắt con cứ thế trào ra không sao ngăn nổi. Con cảm nhận rõ hơn ai hết tình yêu mẹ dành cho con ba la hơn trời biển. Con trách mình bấy lâu đã có những suy nghĩ và hành động không phải khiến mẹ bị tổn thương. Con hãnh diện về đôi bàn tay “khác người” của mẹ…
Giờ đây, đã trở thành sinh viên đại học nhưng mỗi lần về thăm nhà con vẫn thường gối đầu lên đôi tay mẹ để được ôm ấp, vỗ về. Niềm vui như nhân lên, nỗi buồn như lắng xuống, sự yếu đuối được thay thế bằng ý chí, nghị lực, bởi con được tiếp thêm sức mạnh khi nghĩ về đôi bàn tay chan sạn ẩn chứa tình yêu thương, những hy sinh thầm lặng mẹ dành cho chúng con. Với con, bàn tay mẹ kỳ diệu hơn tất thảy mọi thứ trên đời.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo