Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết một đoạn văn diễn biến tâm trạng của Giôn-xi trong văn bảo "Chiếc lá cuối cùng"

3 trả lời
Hỏi chi tiết
5.219
5
0
光藤本
23/11/2019 20:30:15
Trong cuộc sống, con người rất cần những động lực tinh thần. Nhất là khi, sự sống của con người chỉ còn trong gang tấc thì niềm tin vào một điều kì diệu và phép nhiệm màu mãnh liệt hơn bao giờ hết. O Hen-ri đã kể cho ta nghe một câu chuyện kì lạ và kì diệu về sự chiến thắng tử thần bằng một niềm tin thơ ngây nhưng hết sức mãnh liệt của một cô gái nghèo khổ, yếu đuối. Tâm trạng của Giôn-xi khi Xiu vén bức màn lên và chiếc lá thường xuân xuất hiện trong truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng của O Hen-ri luôn làm hồi hộp trái tim biết bao người đọc về tâm trạng con người giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết.
Giôn-xi là một trong hai nhân vật nữ của câu chuyện. Cô là một hoạ sĩ trẻ, sống nghèo khổ cùng một người bạn tên là Xiu. Giôn-xi xuất hiện trong truyện ngắn với một hoàn cảnh rất đáng thương : “Lúc ấy vào mùa đông, Giôn-xi bị bệnh sưng phổi. Bệnh tật và nghèo túng khiến cô tuyệt vọng không muốn sống nữa”. Mùa đông vẫn lặng lẽ trôi qua khu phố nghèo khổ của cô gái bệnh tật. Niềm tin và hi vọng của cô đều gửi cả vào cây thường xuân ngoài cửa sổ. Không phải ngẫu nhiên Giôn-xi lại chú ý tới cây thường xuân như thế. Có lẽ, trong những tháng ngày sống trong bệnh tật và nghèo khó, trong không gian của căn phòng nhỏ, Giôn-xi tìm được điểm đồng điệu giữa cô và cây thường xuân ấy. Mùa đông lạnh lẽo và khắc nghiệt làm cho cây thường xuân rụng dần lá. Cũng như Giôn-xi, bệnh tật và nghèo khổ đang từng ngày từng giờ lấy đi sự sống của cô. Ý nghĩ – chờ khi nào chiếc lá cuối cùng rụng nốt thì cô cũng buông xuôi, lìa đời… luôn thường trực trong tâm trí Giôn‘-xi như ám ảnh của định mệnh, o Hen-ri hiểu được hi vọng mong manh của nhân vật. Ông đã dựng lên một tình huống hết sức độc đáo. Một chiếc lá cuối cùng của cây thường xuân bình dị có thể làm thay đổi tất cả chăng ?
Trong truyện ngắn, hai lần cô bạn gái tốt bụng Xiu đều làm theo lệnh của Giôn-xi kéo tấm màn lên để cô có thể nhìn thấy cây thường xuân ngoài cửa sổ. Đó là hai lần thử thách tâm trạng của Giôn-xi và của cô bạn gái. Tâm trạng của Giôn-xi thay đổi rõ rệt qua hai lần người bạn kéo tấm màn để cô đối diện với cây thường xuân.
Lần thứ nhất, Giôn-xi đề nghị bạn kéo tấm màn lên trong một tâm trạng hoàn toàn tuyệt vọng, chán chường. Cô “mở to cặp mắt, thẫn thờ nhìn tấm màn mành màu xanh đã kéo xuống” là ánh mắt của một tâm hồn không có sức sống, không còn hi vọng. Giọng thều thào của một con người quá mệt mỏi dường như chỉ chực tan biến của một linh hồn không còn đủ sức để bám trụ vào cõi đời này : “Kéo nó lên, em muốn nhìn”. Trong đó dường như còn ẩn chứa một nỗi sợ vô hình về sự mất mát, tàn phai. Tâm trạng đó mặc dù có hơi ngạc nhiên nhưng thực chất vẫn không thay đổi mặc dù sau tấm màn, chiếc lá thường xuân cuối cùng vẫn dũng cảm treo bám vào cành. “Em cứ tưởng nhất định trong đêm vừa qua nó đã rụng. Em nghe thấy gió thổi. Hôm nay nó sẽ rụng thôi và cùng lúc đó thì em sẽ chết”. Thì ra cả đêm, Giôn-xi nằm nghe gió thổi với ý nghĩ chiếc lá kia không thể sống sót được. Chiếc lá thường xuân khi Xiu vén bức màn lẩn thứ nhất này không đủ mãnh lực để xua tan tâm trạng tuyệt vọng của Giôn-xi. Ám ảnh về cái chết mạnh hơn niềm tin về sự sống trong cô gái trẻ. Đến nỗi, lời động viên cũng chính là lời cầu xin của người bạn đáng thương : “Em hãy nghĩ đến chị, nếu em không còn muốn nghĩ đến mình nữa”, Giôn-xi “không trả lời”. Trong tâm hồn yếu đuối ấy, ai cũng biết rằng, cô đã “chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi xa xôi bí ẩn của mình”. Sợi dây níu giữ cô với tình bạn, với cuộc sống này cứ lỏng dần. Tất cả nặng nề, choán lấy tâm trí Giôn-xi.
Đêm trôi qua, gió bấc lại ào ào với mưa đập mạnh vào cửa sổ và rơi lộp bộp xuống mái hiên thấp. Trời vừa hửng sáng thì Giôn-xi, “con người tàn nhẫn, lại ra lệnh kéo mành lên”. Giôn-xi tàn nhẫn và lạnh lùng với chính bản thân mình, với cuộc sống đang tắt dần trong cơ thể mình. Từ đó, cô không để ý, không quan tâm đến sự lo lắng, chăm sóc ân cần của cô bạn thân. Tàn nhẫn, thờ ơ, chán chường không phải là bản tính của cô mà do bệnh tật, do thiếu nghị lực gây nên. Ta có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Giôn-xi mặc dù nhà văn không hể miêu tả. Chắc chắn rằng, Giôn-xi không còn hi vọng được nhìn thấy chiếc lá cuối cùng đó nữa. Cô đã sẵn sàng đón nhận cái chết đến với mình. Ra lệnh cho Xiu vén mành lên cũng chỉ là một cách chắc chắn cho những suy đoán của cô. Nhưng điều kì diệu đã đến. Một câu văn ngắn gọn, với ý nghĩa khẳng định chắc nịch được o Hen-ri đặt riêng một dòng : “Chiếc lá thường xuân vẫn còn đó”. Câu văn như một linh nghiệm, một phép nhiệm màu có thể làm thay đổi tất cả, đưa con người từ cõi chết trở về. Chiếc lá thường xuân cuối cùng vẫn bám trụ trên cành khiến Giôn-xi “nằm nhìn chiếc lá hồi lâu”. Đó là sự ngạc nhiên, bất ngờ hết sức. Một niềm hạnh phúc không thể nói lên lời. Từ đó là liên tiếp sự thay đổi tâm trạng của cô. Ta nghe như nhựa sống đang cựa mình, linh hồn đang trở về trong những lời nói như một sự thức tỉnh bất ngờ : ““Em thật là một con bé hư, chị Xiu thân yêu ơi”…, “Có một cái gì đấy đã làm cho chiếc lá cuối cùng vẫn còn đó để cho em thấy rằng mình đã tệ như thế nào. Muốn chết là một tội””. Lời tự trách mình của nhân vật dường như có một sự ân hận về những suy nghĩ bệnh tật của mình. Chiếc lá mong manh mà lầm lì chống chọi với gió bão, với thiên nhiên khắc nghiệt, bám lấy dây leo, bám lấy cuộc sống, nhất định không chịu nạng thật khác xa, thật trái ngược với ý định buông xuôi, chán sống, muốn chết yếu đuối của cô. Sự nhận thức này của Giôn-xi đã bắt đầu xua tan tâm trạng tuyệt vọng của chính mình. “Giờ thì chị có thể cho em xin tí cháo và chút sữa pha ít rượu vang đỏ và – khoan – đưa cho em chiếc gương tay trước đã, rồi xếp mấy chiếc gối lại quanh em, để em ngồi dậy xem chị nấu nướng”. Đây là một Giôn-xi hoàn toàn khác. Ta không còn nhận thấy dấu hiệu nào của sự mệt mỏi, chán chường. Một Giôn-xi đáng yêu và khao khát sống đã trở về. Trong lời nói đó, ta nhận ra cả niềm vui xen lẫn niềm hạnh phúc của một con người mà tàm hồn trước đó đã sẵn sàng lìa xa cuộc sống. Nhất là khi Giôn-xi bộc lộ ước muốn với Xiu : “Chị Xiu thân yêu ơi, một ngày nào đó em hi vọng sẽ được vẽ vịnh Na-plơ”, thì lúc này người đọc hoàn toàn tin rằng, Giôn-xi đã lấy lại được niềm tin vào cuộc sống, đã chiến thắng tử thần. Không những lúc này cô tha thiết được sống mà còn là sống có ý nghĩa, sống có hoài bão, khát vọng, sống có ích cho cuộc đời. Cô hoạ sĩ trẻ đã tìm lại được tinh thần và niềm tin yêu vào cuộc sống và hoàn toàn lấy lại được nhiệt tình tuổi trẻ của mình Chính Giôn-xi đã tự chữa bệnh cho mình nhờ chiếc lá, bằng chính sự thay đổi tinh thần, tâm trạng của mình.
Sáng tạo nên câu chuyện cảm động, đẩy tính nhân văn, o Hen-ri muốn con người đừng bao giờ mất niềm tin vào cuộc sống. Người ta có thể tự chữa trị cho mình bằng, nghị lực, bằng tình yêu cuộc sống, bằng sự đấu tranh và chiến thắng bệnh tật,… Vẽ lên chiếc lá thường xuân kì diệu, tác giả muốn nhắn nhủ con người, nó sẽ là động lực tinh thần, một lực đẩy cần thiết và kịp thời. Còn nội lực phải từ chính con người mà nên.
Hình ảnh Giôn-xi và chiếc lá thường xuân trong truyện ngắn nổi tiếng Chiếc lá cuối cùng của nhà văn o Hen-ri sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí độc giả về một cô gái yếu đuối nhưng đã chiến thắng cái chết bằng chính niềm tin ngây thơ mà mãnh liệt của mình. Con người sẽ tồn tại mãi mãi trên mặt đất này khi nào họ còn nuôi niềm tin vào cuộc sống.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
光藤本
23/11/2019 20:30:51
Ai đã từng đọc những truyện ngắn của nhà văn người Mĩ O’Hen-ri (1862 – 1910) hẳn sẽ cảm nhận một điều: từ hiện thực cuộc sống đầy rẫy những bất công vô lý, đem đến bao bất hạnh cho những cuộc đời nghèo khổ, nhà văn luôn khơi dậy được vẻ đẹp tâm hồn những con người ấy qua những tình huống truyện bất ngờ, cảm động. Chiếc lá cuối cùng là một truyện ngắn xuất sắc của nhà văn ắp tràn tình thương yêu và niềm tin với con người, một bức thông điệp khẳng định sứ mạng và sức mạnh của nghệ thuật chân chính.
Câu chuyện kể về cuộc sống chật vật của những người hoạ sĩ nghèo: hai nữ họa sĩ trẻ Xiu và Giôn-xi sống cùng căn hộ với người họa sĩ già Bơ-men. Những khó khăn về vật chất đã vắt kiệt sức sáng tạo, khiến họ lâm vào cảnh bi đát. Giôn-xi bị sưng phổi, bệnh tật và nghèo túng đã lấy nốt của cô niềm tin vào cuộc sống. Suy nghĩ của Giôn-xi: cô gái bệnh tật ấy đang đếm từng chiếc lá rơi để chờ định mệnh phán quyết mạng sống của chính mình, với niềm tin khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống thì cô sẽ ra đi… Không gian cuộc sống của những con người khốn khổ ấy lạnh lẽo u ám như mùa đông, nặng trĩu những buồn lo.
Đáng sợ làm sao khi mỗi ngày trôi đi trong gió tuyết và những cơn mưa lạnh lẽo dai dẳng, những chiếc lá thường xuân tiếp tục rơi xuống, chỉ còn lại một chiếc lá cuối cùng để Giôn-xi như nhìn thấy cái chết của mình đang đến gần. Có lẽ ai trong chúng ta cũng cảm thấy rối lòng, bất lực trước một con người đã buông xuôi, chán sống. Khi trời đông, mưa gió, họ có thể đoán trước được điều gì khi Giôn-xi tỉnh dậy vào sáng hôm sau và thấy chiếc lá cuối cùng đã rụng.
Một đêm mưa gió ngoài trời dữ dội, một chiếc lá mong manh bám trên bức tường gạch chắc chắn sẽ bị vùi dập tơi tả, không chống chọi nổi sự tàn phá của tự nhiên. Điều đó có nghĩa là sau phút kéo mành lên, Giôn-xi sẽ nhìn thấy cái chết của chính mình. Nhưng Xiu cũng không thể chịu được khoảnh khắc nhìn thấy “Giôn-xi đang mở to cặp mắt thẫn thờ nhìn tấm mành mành màu xanh đã kéo xuống”. Không kéo mành lên cũng không được, vì như vậy Xiu sẽ mang mặc cảm chính mình mới là người gây ra cái chết của Giôn-xi.
Chính vào lúc ấy, một hình ảnh bất ngờ đã làm đảo lộn mọi dự đoán, đảo ngược cả tình huống tưởng như chắc chắn trong dự định của Giôn-xi, trong nỗi lo của Xiu và trong sự thất vọng của mọi người. Tình huống ấy đã thắp lại niềm hy vọng như một phép màu: vẫn còn một chiếc lá thường xuân bám trên bức tường gạch. Có lẽ người vui mừng nhất lúc này là Xiu, vì chiếc lá cô nhìn thấy không phải là một ảo ảnh: “Đó là chiếc lá cuối cùng trên cây. Ở gần cuống lá còn giữ màu xanh sẫm, nhưng với rìa lá hình răng cưa đã nhuốm màu vàng úa, chiếc lá vẫn dũng cảm treo bám vào cành cách mặt đất chừng hai mươi bộ”. Còn Giôn-xi? Cô cũng nhận ra: “Đó là chiếc lá cuối cùng”, thừa nhận sự thật một cách miễn cưỡng và tiếp tục suy nghĩ: “Hôm nay nó sẽ rụng thôi và cùng lúc đó thì em sẽ chết”.
Giôn-xi thật đáng thương nhưng cô cũng thật đáng trách khi vẫn đeo đuổi ý định từ bỏ cuộc sống. Cô chìm đắm trong ý nghĩ kỳ quặc của mình, mặc kệ những sợi dây ràng buộc cô với tình bạn và với thế gian cứ lơi lỏng dần từng sợi một.Cô đã phụ lòng của Xiu, bởi lẽ cô đã xem nỗi đau của mình lớn hơn tất cả mọi sự quan tâm lo lắng của mọi người. Trong thời điểm ấy, sẽ không ai có thể giúp đỡ cô, ngoại trừ chính bản thân cô. Thời gian một ngày kéo dài đằng đẵng để Giôn-xi chứng kiến chiếc lá thường xuân chống chọi với mùa đông khắc nghiệt. Thế nhưng, khi con người ấy đã chấp nhận đầu hàng số phận, thì sức mạnh của màn đêm buông xuống, gió bấc ào ào, mưa đập mạnh vào cửa sổ lại có một uy lực khiến cho Giôn-xi không còn một niềm tin nào vào sự sống của chính mình.
Chiếc lá mong manh ấy đã chiến thắng được thời tiết khắc nghiệt, để tạo ra một bước ngoặt trong nhận thức của Giôn-xi. Cuối cùng, cô gái ấy đã nhận ra sự ích kỷ tồi tệ của bản thân mình. Chiếc lá cuối cùng đã cứu sống một sinh linh. Chính Người hoạ sĩ già(cụ Bơ - men) đã đi đến một quyết định táo bạo, đoạt quyền của Đấng-toàn-năng bằng chính khả năng của mình. Con người đã bốn mươi năm theo đuổi kiệt tác mà không thành công đã tạo nên một kiệt tác cuối cùng của đời mình: chiếc lá cuối cùng! . Ta chợt hiểu những lời nói hối hả của cô Xiu với Giôn-xi: “Em thân yêu, thân yêu. Em hãy nghĩ đến chị, nếu như em không còn muốn nghĩ đến mình nữa. Chị sẽ làm gì đây?”. Cuối cùng thì Giôn-xi đã vượt qua cửa ải của chính mình, trở lại với niềm tin sự sống nhờ niềm tin vào sức sống mãnh liệt từ chiếc lá cuối cùng – tác phẩm của cụ Bơ-men.
Câu chuyện kết thúc bằng một sự đảo ngược tình huống lần thứ hai. Chiếc lá cuối cùng là một sự lừa dối, nhưng lại là một sự lừa dối cao cả để đem lại niềm tin vào sự sống cho con người. Kiệt tác cuối cùng của người họa sĩ già đã được ra đời nằm ngoài tất cả mọi dự đoán của công chúng. Nhưng chiếc lá cuối cùng ấy mãi mãi là bằng chứng của tấm lòng yêu thương con người. Bởi thế, Chiếc lá cuối cùng sẽ mãi bất tử với thời gian.
7
4
Nguyễn Thị Nhung
23/11/2019 20:31:59
Cảm nhận về nhân vật Giôn-xi trong Chiếc lá cuối cùng – Nhân vật Giôn – Xi là một người con gái yếu đuối, một người đam mê nghệ thuật nhưng lại nghèo khổ. Họ bị cuộc sống mưu sinh xoay vần đến mức không thể nào theo đuổi ước mơ nghệ thuật cao đẹp của mình được. Truyện ngắn "Chiếc lá cuối cùng" của O- Hen-ri viết về những con người nghệ sĩ nghèo, gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống. Nhưng họ vẫn luôn yêu nghệ thuật khát khao hướng tới những điều tốt đẹp trong cuộc sống hướng tới giá trị Chân- Thiện – Mỹ của cuộc đời. Câu chuyện xoay quanh ba nhân vật cụ Bơ- Men, Xiu và Giôn-xi trong đó nhân vật Giôn- xi là người yếu đuối và gặp nhiều khó khăn nhất trong cuộc sống. Bởi Giôn- xi còn trẻ nhưng lại mắc căn bệnh viêm phổi mãn tính. Một căn bệnh mà trong thời kỳ đó người ta không thể nào chữa trị, Giôn-xi cũng nghèo khổ, và cô mất niềm tin ở tương lai. Cụ Bơ-Men là họa sĩ già hơn 60 tuổi ông cả cuộc đời chỉ mơ ước có một kiệt tác ghi dấu tên tuổi của mình. Nhưng cuộc sống khó khăn để mưu sinh ông phải đi làm mẫu vẽ cho những sinh viên mỹ thuật kiếm vài đô la một giờ để trang trải cuộc sống. Vì vậy, ước mơ vẽ được một bức tranh kiệt tác ngày càng xa xôi với người đàn ông già nua cô đơn này.Xiu là bạn thân của Giôn- xi hai cô sống cùng một căn phòng trọ, cùng một nhà với ông lão Bơ – Men nhưng khác tầng. Hai cô gái nương tựa vào nhau để sống, từ lúc Giôn- xi bị ốm cô càng ngày càng mất niềm tin vào cuộc sống. Xiu thương bạn nhiều lần khuyên can bạn mình nhưng Giôn- Xi vẫn luôn buồn chán, cô thường ngồi đếm những lá thường xuân bên ngoài cửa sổ và nghĩ tới một ngày mình sẽ ra đi mãi mãi, sẽ từ giã cuộc đời khi chiếc lá cuối cùng trên cành cây kia rụng xuống. Nhân vật Xiu luôn là người chia sẻ những niềm vui nỗi buồn của Giôn -xi có những lúc cô bắt đầu nghĩ tới cái chết sự bi quan của cô làm cho Giôn -xi mất đi sinh lực của mình.Chính lòng thương bạn của Xiu đã góp phần giúp cho Giôn- xi chiến thắng bệnh tật của mình. Khi đọc kỹ về nhân vật Giôn- xi ta sẽ thấy tinh thần nhân văn nhân đạo của nhà văn O- Hen- ri.Những người nghệ sĩ nghèo khổ về vật chất nhưng lại luôn giàu có về tinh thần nhân đạo, tình người, luôn muốn giúp đời và giúp người bởi tâm hồn họ luôn hướng tới những điều cao cả nhất. Khi Giôn- xi bế tắc tuyệt vọng tới tận cùng thì cũng là lúc O- Hen- ri để cho cô tìm thấy niềm tin trong cuộc sống. Khi những chiếc lá cứ rơi rụng dần làm Giôn – Xi thêm ảo não, về số phận mình.Năm đó lại là một năm mùa đông vô cùng khắc nghiệt Giôn -xi đang chờ đón cái chết của mình, thì cô tìm thấy niềm tin. Chiếc lá cuối cùng trên cây thường xuân mãi không rụng xuống nó kiên cường chống chọi lại cả một mùa đông rét mướt.
Khiến cho Giôn -xi cũng trở nên kiên cường, cô bắt đầu có niềm tin trở lại cô nghĩ chắc chắn mình có thể sống sót, mình sẽ khỏe mạnh trở lại. Chính niềm tin đó đã giúp Giôn – xi vượt qua bệnh tật.Khi Giôn -xi khỏe mạnh bình thường cô mới bước tới gần chiếc lá kiên cường, chiếc lá cho cô sức mạnh để chiến đấu với bệnh tật kia, lúc này cô mới biết chiếc lá đó chỉ là một bức tranh mà thôi. Bức tranh được ông cụ Bơ – Men vẽ cả một đêm đứng dưới trời bão tuyết, và để vẽ xong bức tranh đó cho Giôn -xi ông lão nghệ sĩ già tội nghiệp đã qua đời vì cảm lạnh.Một tác phẩm vô cùng nhân văn, thể hiện tình yêu thương con người của O -Hen- ri dành cho nhân vật của mình. Đó chính là sự đồng cảm, sự nhân văn sâu sắc của tác giả hướng tới trong tác phẩm "Chiếc lá cuối cùng". Tác giả muốn người đọc nhận thấy giá trị đích thực của nghệ thuật đó chính là nghệ thuật cứu người, cứu vớt linh hồn của con người.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo