Trong tác phẩm Hoàng Lê nhất thống chí, ta không chỉ nhìn thấy hình ảnh uy dũng của người anh hùng NHuệ mà ở đây cta còn nhìn thấu được bộ mặt thật của lũ cướp nước và bè lũ bán nước. Khi q.thanh đã tiến vào nước ta một cách dễ dàng "như đi trên đất bằng" nhờ lũ bán nước, chúng tưởng rằng từ đây chúng có thể thoải mái mà tận hưởng vinh hoa phú quý mà không chút đề phòng, cảnh giác. Lính Thanh thì tự do rời doanh trại để kiếm củi, buôn bán còn tướng thì suốt ngày yến tiệc, vui chơi. Cho nên khi đoàn quân hùng dũng của vua Q.Trung thần tốc tấn công thì khiến chúng sợ hãi, tháo chạy, chà xéo lên nhau mà chết trên sông nhị hà. Nhất là TSNghi hắn ta đương là tướng mà "sợ vỡ mật....", tháo chạy như con rùa rụt cổ "ngựa k kịp đóng yên,....". Đọc khúc này mà hả hê làm sao. Phải chăng đó là kết quả của lũ xâm lăng bờ cõi nước ta. Còn bè lũ vua tôi Lê Chiêu Thống cũng vô cùng thảm hại. Giá mà chúng k "cõng rắn cắn gà nhà", "rước voi giày mã tổ" để giữ lấy chút lợi ích chodofng tộc thì đâu phải chịu nỗi nhục với trăm dân, chịu nổi nhục của kẻ cầu cạnh. Chính vì thế khi qthanh tan rã, chúng vội vã chạy bán sống, bán chết. Xấu hổ thay cho hình ảnh của một vị quân vương! HLNTC đã viết rất hay, rất rõ ràng để những ng sau như cta cảm nhận được, thấu hiểu đc tình cảnh đất nc lúc bấy h và thấy được bộ mặt lũ bán nc, cướp nc xấu xa kia