Trong dòng tâm sự của tác giả Nguyễn Duy ta có thể thấy được Vầng trăng không đơn thuần chỉ là một hiện tượng tự của tự nhiên mà nó trở thành một sinh thể có sự sống có cảm xúc đó là biểu tượng cho những tình nghĩa cho những dòng chảy của quá khứ.
vầng trăng đã trở thành một người bạn thân thiết một người vầng trăng đã trở thành một người bạn thân thiết một người tri kỷ vì nó gắn bó với những ký ức của tuổi vầng trăng đã trở thành một người bạn thân thiết một người tri kỷ vì nó gắn bó với những ký ức của tuổi thơ cùng nhà thơ vào chiến trường nhưng Ký Ức vầng trăng đã trở thành một người bạn thân thiết một người tri kỷ vì nó gắn bó với những ký ức của tuổi thơ cùng nhà thơ vào chiến trường. Những ký ức tình nghĩa đó quá sâu nặng mà nhà thơ nhớ, không thể nào quên nhưng khi đất nước đã được giải phóng trở về với cuộc sống mới chiến đấu của sống mà nhà thơ đã quên đi những ký ức, quên đi người bạn tri kỷ ấy.
ta có thể thấy ta có thể thấy khổ cuối của bài thơ đã dồn nên biết bao ta có thể thấy khổ cuối của bài thơ đã dồn nên biết bao nhiêu nỗi niềm tâm sự. hình ảnh vầng trăng im phăng f*** thể hiện được sự tình nghĩa thủy chung của anh f*** thể hiện được sự tình nghĩa thủy chung của anh chăng anh chàng Vân trong tiểu vô nhẫn như thế Chỉ có f*** thể hiện được sự tình nghĩa thủy chung của ánh trăng ánh trăng Vân trong tiểu vô nhận như thế Chỉ có con người là đội khác nhà thơ đã thể hiện được sự tử trách nhiệm khắc với bản thân vì sự vô tính đổi khác của mình ánh trăng không đổi khác không cắt lời trách móc nhưng Vân khiến cho thị nhận phải giật mình đây không phải sử giật mình trong trạng thái khi chịu một sự tác động từ bên ngoài vào cơ thể một cách bất ngờ mà là sự giật mik trong tâm thức của nhà thơ.