Tiếng trống vang lên rộn rã báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Huy nhanh tay cất sách vở vào hộc bàn rồi hăm hở tham gia vào câu chuyện của các bạn. Nhỏ Lan hào hứng: “Ở nhà mình tên là Misa. Mấy bạn biết tại sao không, lúc nhỏ mình cứ mó máy con gấu Misa của chị mình hòa à, nên mẹ mới đặt tên cho mình như vậy đó”. Rồi lần lượt từng đứa nói cái tên ở nhà ra, mặt đứa nào cũng tự hào về “lịch sử cái tên” của mình. Đến lượt mình, Huy chợt lúng túng: “tên mình là … là Lật Đật”. Mặt Huy đỏ bừng trước tiếng cười khúc khích của các bạn: “Tên Huy ngộ ghe hé!”, “Tên Huy ngộ ghê hé!”. Huy cũng chẳng biết nữa, tứ lúc sinh ra mọi người trong nhà đã gọi như vậy rồi. Lúc đầu thấy kì kì sao ấy, nhưng sau rồi quen. Mỗi lần mẹ gọi: “Lật Đật ơi, ra mẹ nhờ một tí” là Huy dạ một tiếng thật to. Nhưng hôm nay Huy bỗng ghét cái tên đó ghê, nó làm Huy quê ơi là quê.
Tan học, bố đón Huy ở cổng trường. Nhìn vẻ mặt bí xị của Huy, bố ngạc nhiên: “Sao thế hả con? Lật Đật của bố hôm nay bị điểm kém à?” Huy lắc đầu phụng phịu kể cho bố nghe câu chuyện ở lớp. Cậu ấm ức: “tên mấy bạn ai cung đẹp, chỉ mình con là có cái tên xấu ìn”. Bố cười, ghé vào tai Huy thì thầm: “về nhà, bố sẽ cho con xem một bí mật”.
Về đến nhà, trước vẻ mặt chờ đợi của Huy, bố đặt lên bàn một con lật đật bằng gỗ có nước sơn đã củ. Bố búng nhẹ một cái, con lật đật ngã xuống rồi lại tự đứng dậy, miệng vẫn cười thật tươi, tiếng chuông trong bụng lật dật reo lên “bính boong, bính boong”. Bố dịu dàng xoa đầu Huy: “con biết vì sao bố mẹ gọi con là Lật Đật không? Bởi vì bố mẹ muốn mỗi khi con vấp ngã, con sẽ tự đứng lên đi tiếp như con lật đật này vậy”. Huy ngẫm nghĩ lời bố, nhất định ngày mai, cậu sẽ kể cho các bạn nghe về cái tên Lật Đật ngộ nghĩnh của mình.