Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể chuyện 10 năm sau em về thăm lại mái trường mà hiện nay em đang học. Hãy tưởng tượng những đổi thay có thể xảy ra

Kể chuyện 10 năm sau em về thăm lại mái trường mà hiện nay em đang học. Hãy tưởng tượng những đổi thay có thể xảy ra. 
3 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
317
1
2
Nguyễn Thị Nhung
12/12/2019 18:23:16
Đầu năm học mới, tôi nằm mơ. Mơ được trở về thăm trường cũ.
Bạn Vĩnh báo tin cho chúng tôi là mới nhận được thư của thầy Linh. Thầy cho biết Ngày Nhà Giáo Việt Nam sắp tới. trường THCS Lương Thế Vinh tổ chức lễ đón nhận Huân chương Lao động hạng Nhất. Hoàng, Vĩnh, Thái và tôi là bạn học cũ, học trò “cưng” của thầy Linh.
Thế là đã mười năm trôi qua,mười năm xa trường. Thế hệ chúng tôi, những học sinh lớp 6C của thầy Linh dạy Toán và làm chủ nhiệm thuở ấy, nay đã ngoài 20 tuổi, đang học Đại học ở Hà Nội.
Sáng hôm ấy, chúng tôi hẹn gặp nhau ở cầu Tào, cùng đi xe máy về dự hội trường. Học sinh đủ mọi lứa tuổi đến hơn ba ngàn người đứng chật cả sân trường. Trường THCS Lương Thế Vinh là trường tiên tiên cấp tỉnh. Trường vẫn toạ lạc trên địa điểm cũ, cạnh ngôi đình làng Canh, nhưng đã hoàn toàn đổi mới.
Bốn dãy nhà hai tầng làm phòng học của bốn khối lớp. Thư viện, văn phòng, nhà hiệu bộ, hội trường, phòng thí nghiệm và phòng chức năng, tất cả đều to đẹp, khang trang. Các phòng học cũ nay chẳng còn nữa. Chúng tôi kéo nhau đi thăm các dãy nhà mới, thăm phòng truyền thống. Có biết bao nhiêu là cờ thi đua, bằng khen, ảnh lưu niệm của thầy trò các lớp. Bức ảnh thầy Linh chụp với 42 học sinh lớp 6C thuở ấy nay đã lên màu thời gian. Nhìn lại gương mặt, ánh mắt, nụ cười hồn nhiên của mình, của các bạn. tôi vô cùng xúc động. Hồng lớp trưởng, Quang và Hợi lớp phó đều đứng cạnh tôi.
Thầy giáo cũ được gặp lại chỉ còn bốn, năm người. Cô Liên dạy Văn,cô Ngọc dạytiếng Anh, thầy Hợp dạy sử, thầy Linh dạy toán. Thầy cô nào cũng đã ngoài năm mươi. Cô Liên mái tóc đã điểm bạc. Trong lớp cho biết chỉ hai năm nữa là thầy về hưu. Bao kỉ niệm đẹp một thời thơ bé đã sống dậy làm tôi vô cùng bồi hồi. Chúng tôi tặng mỗi thầy, cô một tặng phẩm nhỏ, cùng chụp ảnh lưu niệm. Thầy, cô nào cũng hỏi han về việc học hành, hỏi thăm gia đình mỗi đứa chúng tôi. Cô Liên vừa cười vừa nói: “Các em học giỏi thế mà chẳng vào ngành Sư phạm cả...”
Cả sân trường là một rừng cờ, một rừng hoa, một rừng người. Có hơn một nghìn học sinh của bốn khối lớp 6, 7, 8, 9 mặc đồng phục, xinh đẹp như những tiên nga, tiên đồng. Các thầy, cô giáo phần đông đều rất trẻ, đều tốt nghiệp Đại học Sư phạm.
Nhìn lá cờ đỏ sao vàng tung bay giữa sân trường, tôi nhớ lại lần đầu được vinh dự kéo cờ trong lễ khai giảng. Đi vòng quanh gốc bàng, gốc phượng, tôi xúc động như gặp lại người thân thương. Hoàng và Thái nhắc lại kỉniệm trèo bàng, bắt ve bị thầy Linh phạt. Trường tôi 15 năm liền luôn luôn dẫn đầu các trường THCS trong toàn tỉnh. Thi học sinh giỏi, năm nào trường tôi cũng giành được giải cao. Mười năm trước, tôi đã được dự thi học sinh giỏi Toán toàn huyện, toàn tỉnh. Nay về dự hội trường, gặp lại thầy Linh, tôi càng thấy tự hào. Tôi nhớ ơn thầy nhiều lắm. Thành tích học tập và sự trưởng thành của tôi, của các bạn tôi,một phần lớn do công giảng dạy và rèn luyện của thầy. Mãi đến gần cuối buổi lễ, chúng tôi mới gặp được thầyHảo thương binh. Thầy vui tính, học sinhnào cũng nhận được sự yêu thương, nồng hậu và chăm sóc tận tình của thầy.
Ra về, tôi càng nhớ trường, nhớ các thầy cô, nhớ các bạn. Mười năm là một quãng đời đẹp. Tuổi trẻ chúng tôi lớn lên tronghọc hành và mơ ước. Thành tích của trường dày lên, đẹp lên theo năm tháng. TrườngTIICS Lương Thế Vinh là cái nôi hạnh phúc của tôi, của các bạn tôi một thời thơ bé.
Ôi, giấc mơ của mười năm sau. Mà sao tôi thấy tươi roi rói cả tâm hồn...

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Phuonggg
12/12/2019 18:24:37
Thời gian qua thật nhanh, thấm thoát đã mười năm trôi qua. Bây giờ tôi là một sinh viên, tôi trở về thăm lại mái trường trung học cơ sở thân yêu.
Con đường dẫn tôi đến trường đằ có một sự thay đổi kì lạ, khiến tôi không thể nhận ra được nữa. Đường được trải nhựa phẳng lì, khác xa con đường đầy sỏi đá, ổ gà ngày nào. Thấp thoáng mái trường hiện ra trong sương sớm. Cổng trường ngày xưa nước sơn phai màu vì mưa nắng, nay đã được sơn lại. Bước vào sân trường tôi thấy cả một rừng cây cổ thụ. Cây phượng do lớp tôi trồng nay cũng đã lớn ơi là lớn. Chao ôi! Nó lớn nhanh thật đấy, thân cây to lớn, tán lá trải rộng như muôn che kín cả một góc sân trường. Tôi ngồi dưới gốc cây và nhìn quang cảnh trường. Dãy nhà có lớp 6B của tôi nay đã được xây dựng lại, đẹp và khang trang hơn rất nhiều. Nhà có cửa kính, nền lát đá hoa, trong phòng có quạt trần, có đèn điện. Từ xa, tôi đã nghe thấy giọng nói âu yếm và quen thuộc trong lớp 6B vọng ra. Tôi tiến lại gần hơn, những cô cậu học sinh ngồi cạnh cửa sổ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn vào thấy một dáng người gầy và dong dỏng cao, mái tóc dài xoã ngang vai, tôi nhận ra là cô Nga, cô đã từng chủ nhiệm năm tôi học lớp sáu. Tôi đứng nghe cô giảng bài và nhớ lại cái cảm giác được nghe cô dạy học. Tôi không bao giò quên được những bài học mà cô đã dạy.
Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Cố Nga cho cả lớp nghỉ rồi cô thu dọn sách vở và ra khỏi lớp. Tôi liền bước đến bên cô và chào:
Em chào cô ạ! Cô có nhận ra em không?
Cô nhìn tôi với ánh mắt dịu hiền, trong ánh mắt ấy có sự ngỡ ngàng. Cô nhìn tôi một lúc rồi nói:
Có phải Thảo không em?
Tôi reo lên:
Dạ thưa cô, đúng rồi ạ ! Em là Thảo, học sinh cũ của cô đây.
Tôi rất mừng vì cô đã nhận ra tôi, một đứa học sinh ngang bướng và nghịch ngợm thuở nào. Tôi còn nhớ, có lần tôi đã làm cho lớp không xếp thứ nhất toàn trường chỉ vì tôi đi học muộn. Nhưng hôm đó, cô đã không trách mắng tôi, cô chỉ khuyên: “Lần sau em cố gắng đi học sớm, đừng để cả lớp vì em mà bị ảnh hưởng”.
Khi nói chuyện với cô tôi nhận ra trên khuôn mặt cô đã có nhiều nếp nhăn và tóc cô đã điểm bạc.
Bỗng, một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã hết, cô phải vào lớp dạy học, nhưng cô trò vẫn lưu luyến mãi không muốn rời nhau.
Tạm biệt mái trường trung học thân yêu, nơi đã để lại trong tôi bao kỉ niệm vui buồn và là nơi đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hi vọng. Dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, tôi cũng sẽ mãi nhớ về ngôi trường thân yêu của tôi. Xin chào nhé mái trường thân yêu!
0
1
...
12/12/2019 18:43:19
Nhiều khi do cuộc sống quá xô bồ tấp nập, tôi không dành thời để nhớ lại những chuyện xưa. Trong một lần vừa ngẫu nhiên, có lẽ cũng là một cái duyên, tôi đã trở lại trường cấp hai trước kia mình từng học. Khi ấy, tôi mới nhận thấy mình cất giữ kí ức quá lâu, đây chính là dịp tôi trở về tuổi thơ.
Sau nhiều năm nỗ lực học tập, giờ đây tôi đã thành đạt. Mới đây, tôi vừa được công ty cử đi công tác xa. Không ngờ nơi tôi được cử đến lại chính là quê ngoại của mình, nơi mà tôi đã gắn bó suốt bốn năm học cấp hai. Ngày ấy bố mẹ tôi đi làm ăn xa nên gửi tôi về quê để ông bà ngoại tiện chăm sóc. Tôi cũng chuyển về học ở ngôi trường gần đấy. Ngôi trường đã để lại trong tôi biết bao kỉ niệm.
Biết tin mình sẽ được về quê trong chuyến công tác, tôi quyết định sẽ sắp xếp về thăm trường cũ một chuyến. Vừa về đến quê, sáng hôm sau tôi dậy thật sớm, chuẩn bị quần áo thật chỉnh tề, rồi bước đi trên con đường đến trường như những ngày còn thơ bé. Con đường đất nhỏ giờ đã được xây lại thành một con đường lớn để thuận tiện cho xe cộ đi lại. Cánh đồng lúa hai bên đường đã không còn, giờ chỉ thấy san sát nhà cửa cao tầng. Lòng tôi chợt man mác buồn, nuối tiếc nhớ hương lúa non ngọt ngào của ngày ấy. Đi phía trước tôi là một đám học trò nhỏ vừa đi vừa trêu đùa thật vui vẻ. Tôi trước kia cũng tinh nghịch, láu cá không kém, thỉnh thoảng cũng hay bị phạt vì tội nghịch ngợm. Nhìn mấy đứa nhỏ sao giống mấy cô cậu bạn của tôi quá. Tôi chợt nghĩ: “Không biết bây giờ các của mình ra sao rồi”.
Cuối cùng đã đến cổng trường rồi. Hình ảnh ngôi trường khác xưa nhiều quá. Cái cổng gỗ tạm bợ ngày xưa bây giờ đã được xây lại thật vững trãi. Tấm biển ghi tên trường nhỏ nhắn giờ đã được thay bằng một tấm biển thật to, ghi rõ dòng chữ mạ vàng “Trường THCS Chợ Chậu”. Tôi định bước vào cổng nhưng bỗng có tiếng nói gọi:
- Cháu ơi, bây giờ chuẩn bị vào giờ học nên người ngoài không được vào trường đâu nhé.
Tôi chợt ngoảnh mặt lại và thấy đó chính là bác bảo vệ. Chắc bác cũng đã ngờ ngờ nhận ra tôi nên cứ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bước đến chào bác và hỏi:
- Bác có còn nhớ cháu không? Cháu là Quân lớp cô Tuyết ngày xưa đây ạ!
Tôi giới thiệu xong bác mới nhớ ra. Hai bác cháu ngồi trò chuyện một lúc. Ngày trước tôi nghịch, hay bị bác nhắc nhở nên bác ấn tượng với tôi lắm, sau mười năm mà bác vẫn còn nhớ mặt tôi. Bác đã đồng ý cho tôi vào trong trường tham quan một lúc.
Mới bước vào trong trường, tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Ngôi trường nhỏ giờ đây đã là những tòa nhà cao tầng hiện đại. Trường đã mở rộng quy mô nên học sinh rất đông. Các lớp học giờ hiện đại quá, có đầy đủ các thiết bị học tập cân thiết. Ngày xưa khi tôi đi học chỉ có mấy bộ bàn ghế và tấm bảng đen. Các cô cậu học trò với khuôn mặt ngây thơ ngồi ngay ngắn trong lớp nghe giảng. Tôi bước đến góc sân nơi mình thường chơi bóng cùng mấy cậu bạn, nhưng góc sân đó giờ chỉ còn mình tôi đứng. Giọng giảng bài của các thầy cô vẫn từ trong lớp vọng ra. Tôi ngồi vào hàng ghế đá tự nhớ lại kỉ niệm và rồi tự bật cười vì sự ngây thơ của mình trước kia. Vì không muốn làm phiền ai nên tôi định ra về. Vừa đứng dậy quay lưng đi tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
- Có phải Quân đúng không em?
Tôi quay mặt lại, thật bất ngờ, chính là cô Tuyết – cô giáo chủ nhiệm tôi suốt bốn năm cấp hai. Không ngờ cô vẫn nhớ đến tôi. Cô nói rằng cô đang đứng giảng trong lớp, vô tình thấy tôi ngoài sân nên đã nhận ra tôi luôn. Hai cô trò ra phía ghế đá để trò chuyện một lúc. Cô hỏi tôi rất nhiều về công việc, cuộc sống, gia đình. Cô nói:
- Ngày trước em nghịch ngợm nhất lớp thế mà giờ cũng đã trưởng thành thế này rồi. Cô mừng lắm!
Dù đã xa trường mười năm nhưng khi gặp lại tình cảm cô trò vẫn thân mật như vậy. Tôi cảm thấy mình thật có lỗi vì bấy lâu nay không về thăm lại trường, thăm lại thầy cô. Tôi nghĩ rằng sau này mình sẽ thường xuyên về thăm trường hơn. Cũng đã đến giờ cô phải lên lớp dạy tiết tiếp theo nên hai cô trò tạm biệt nhau.
Tôi bước từng bước chầm chầm ra phía cổng trường. Âm thanh trống vào lớp lại vang lên sau lưng, một cảm giác buồn, tiếc nuối đến khó tả. Tôi thấy dường như mình không còn thuộc về nơi này, tất cả chỉ còn là những kỉ niệm đẹp trong quá khứ.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×