Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Cảm nghĩ về trò chơi mà em yêu thích

Cảm nghĩ về trò chơi mà em yêu thích 
(mai thi rồi giúp với )

3 trả lời
Hỏi chi tiết
787
2
0
Kiên
22/12/2019 20:32:25

Trong kí ức tuổi thơ em của em luôn gắn liền với những trò chơi dân gian như trốn tìm, chơi nụ chơi hoa, chơi ô ăn quan,... Trong số đó em thích nhất trò chơi trốn tìm.

Đây là trò chơi dân gian phổ biến mà chắc hẳn ai cũng đã từng tham gia. Trò chơi này mang lại rất nhiều tiếng cười, đặc biệt càng đông người chơi càng vui và thú vị.

Trò chơi này gồm một người tìm và những người còn lại thì trốn. Người đi tìm được chọn thông qua trò oẳn tù tì, ai thua thì phải đi tìm. Khi chơi trò này cần một không gian rộng rãi, có nhiều chỗ trốn là vui nhất. Người đi tìm cần phải bịt mắt , úp mặt vào tường, đếm từ 1 đến 100 để người trốn có thể tìm được nơi ẩn náu. Những người trốn phải thật nhanh nhẹn và khéo léo tìm chỗ trú sao cho người tìm không tìm được ra mình. Khi người đi tìm tìm ra được những người trốn thì phần thắng thuộc về người tìm, nếu không tìm được thì coi như thua.

 Trò chơi trốn tìm rất đơn giản nhưng lại tạo ra được nhiều niềm vui và tiếng cười. Đây là một trò chơi dân gian bình dị, gần gũi nhưng lại mang linh hồn dân tộc. Trò chơi này như một nét văn hóa, đặc biệt là với những đứa trẻ nông thôn, trốn tìm đã ăn sâu vào tiềm thức của chúng, theo chúng lớn lên, theo chúng đến những miền đất xa lạ.

 Khi tìm về tuổi thơ, những dòng chảy kí ức cứ ùa về mà trốn tìm là một phần trong số đó.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
Thảo
22/12/2019 20:32:35

ứ đến mỗi sinh nhật hay dịp lễ Nô-en, tôi lại được mọi người tặng không biết bao nhiêu là thứ đồ chơi đẹp, lạ mắt. Cái gì tôi cũng thấy thích, thấy yêu: cái cặp sách, chiếc thắt lưng, quần bò… Nhưng tôi yêu nhất là chiếc khăn len mà mẹ đã tặng tôi vào dịp Nô-en bốn năm trước.

Năm đó, khoảng ba tuần trước ngày Giáng sinh, tôi cảm thấy mẹ đang giấu tôi một việc gì đó, một việc rất lạ. Lúc nào mẹ rảnh, tôi cũng thấy mẹ lôi mấy cuộn len ra và ngồi ngoài vườn nhà chăm chú đan khăn. Bàn tay mẹ mềm mại, dẻo dai, cẩn thận đến từng mũi. Chiếc khăn mà mẹ dan rất đẹp, tôi rất thích! Nhiều lần tôi hỏi mẹ là mẹ đan cho ai nhưng mẹ chỉ nói rằng:

– Mẹ đan tặng một em bé rất ngoan mà mẹ yêu quý.

Tôi thấy lạ lắm! Những lần tặng quà sinh nhật cho ai, mẹ đều mua những món quà khác chứ không bao giờ mẹ đan khăn cả. Tôi nghĩ chắc là mẹ muốn tạo một thứ khác biệt với mọi người. Rồi đêm Giáng sinh cũng đến, gia đình bên ngoại tôi tụ họp đông đủ ở nhà bà ngoại. Cây thông Nô-en được đặt ở giữa nhà, bên dưới là rất nhiều gói quà đủ màu sắc gối dầu lên nhau trông rất đẹp mắt. Nhưng có một món quà được bọc trong một chiếc hộp nhỏ bọc giấy màu lạ mắt mà tôi không thể đoán được đó là món quà của ai và đó là gì. Đến giờ phút quan trọng nhất, lúc 12 giờ, tất cả mọi người cùng nhau hát bài: “Chúc mừng Giáng sinh”, sau đó chúng tôi tự lấy một món quà có tên mình trên hộp quà.

Thật tình cờ là món quà dặc biệt đó lại chính là quà dành cho tôi và khi tôi bóc ra, tôi thấy ngạc nhiên khi trong đó là một chiếc khăn len màu hồng xen trắng giống chiếc khăn tuần trước mẹ đã đan. Trên đó có ghi dòng chữ: “Dành tặng con gái mẹ. Mẹ mong con mẹ sẽ cảm thấy ấm áp và sẽ không bị ho giữa mùa đông lạnh giá với chiếc khăn này. Con hãy học thật giỏi và thật ngoan nhé! Mẹ luôn tin rằng con gái mẹ sau này sẽ thành đạt”. Tôi thấy hạnh phúc và cảm động làm sao trước sự yêu thương của mẹ dành cho tôi. Thế là từ nay, tôi luôn có chiếc khăn len mà có lẽ không phải ai cũng có được, vì nó mang một ý nghĩa sâu sắc. Tôi chợt nhớ lại khi đó mẹ tranh thủ thời gian quý báu để hoàn thành chiếc khăn đúng vào dịp lễ Giáng sinh. Mẹ đã muốn làm tôi bất ngờ và sẽ cảm thấy vui khi nhận được chiếc khăn và mẹ đã làm được điều đó.

Xem thêm:  Biểu cảm về loài hoa em yêu - Hoa phượng

 

Chiếc khăn rất mềm. Nó dài khoảng 120cm, có mấy cái dây tua ở đầu khăn và cuối khăn. Nó có nhiều họa tiết trang trí độc đáo. Hai chú chim bồ câu màu trắng ở hai bên tượng trưng cho bầu trời hòa bình. Còn có cả những họa tiết bằng nét thẳng của người miền núi xen lẫn với nét cong của người dân đồng bằng. Tôi hiểu được rằng, mẹ muốn nói với tôi: tất cả mọi người đều phải yêu thương nhau, gắn bó với nhau, không phân biệt giàu nghèo hay đằng trong, đằng ngoài. Trên khăn, mẹ còn viết lên đó một số kí hiệu mà tôi không hiểu. Đó chính là một mảng màu vàng nhạt, rồi đến màu trắng và cuốĩ cùng là màu đen. Tôi đã hỏi mẹ nhưng mẹ bảo tôi nên tự tìm hiểu thì sẽ cảm thấy lí thú hơn. Tôi suy nghĩ mãi rồi đến một ngày, tôi học được bài học về người da màu trên thế giới. Lúc đó, tôi mới biết mẹ muốn nói cho tôi rằng mẹ không muôn trên Trái Đất có sự phân biệt tộc người. Tôi biết mẹ là một con người nhạy cảm, mẹ nghĩ gì cũng rất sâu sắc. Những họa tiết mà mẹ đã đan trên chiếc khăn cũng là những vấn đề chính trên thế giởi. Mẹ đã muốn nói cho tôi rất nhiều điều có ý nghĩa. Tôi cảm thấy thật sung sướng khi có một người người mẹ như vậy!

Chiếc khăn đã gắn bó với tôi suốt hai năm nay. Bao giờ tôi cũng đặt nó vào trong một chiếc hộp rất đẹp ở tủ quần áo. Những lúc tôi quàng khăn vào cổ, tôi thấy thật ấm áp, cảm giác như tôi đang được mẹ ôm vào lòng, được sưởi ấm trong vòng tay thân thương của mẹ. Chiếc khăn đã gắn với tôi “một trời kỉ niệm”. Tôi nhớ có một lần, tôi để quên chiếc khăn ở lớp và tôi đã rất buồn. Về nhà, tôi rất sợ mẹ sẽ mắng tôi. Nhưng không, mẹ chỉ nói với tôi rằng: “Con à? Mẹ biết con rất buồn khi bị mất chiếc khăn mà mẹ đan cho con. Nhưng không sao đâu, chiếc khăn đó mặc dù là vật kỉ niệm của mẹ tặng con nhưng quan trọng hơn hết đó chính là tình cảm giữa hai mẹ con mình, là sự biết ơn, kính trọng của con đối với mẹ, là sự yêu thương, chăm sóc chu đáo của mẹ dành cho con. Từ lần sau, con chỉ cần cẩn thận hơn thôi! Con đừng buồn nữa nhé!

Nghe mẹ nói vậy, tôi không khóc nữa và dường như nỗi buồn trong lòng tôi đã vơi đi phần nào! Tôi biết là tình cảm mà mẹ dành cho tôi không có gì sánh được. Mẹ đã chăm sóc tôi, cố gắng làm việc để tôi có thể dược đi học thêm, bổ sung thêm nhiều kiến thức hơn và cũng để tôi được sống một cuộc sống hạnh phúc. Tôi càng thấm thìa hơn câu hát về tình thương của mẹ: Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào.

Rồi đến sáng hôm sau, khi tôi đến lớp, có một bạn đã đưa cho tôi chiếc khăn và bạn ấy bảo:

– Hôm qua cậu để quên, tớ đã mang về cho cậu. Tớ mang trả cậu này, vẫn còn nguyên vẹn đấy nhé!

Tôi vui lắm! Tôi nói lời cảm ơn bạn và cũng như mẹ đã nhắc nhở, bạn cũng bảo tôi phải cẩn thận hơn! Tôi sung sướng vô cùng! Chắc là mẹ rất vui khi biết tôi tìm lại được chiếc khăn. Qua câu chuyện này, tôi học được tính cẩn thận là đức tính cần có ở mỗi con người.

Chiếc khăn như một người bạn trung thành luôn ở bên tôi. Tôi cảm thấy càng ngày mẹ con tôi càng gần gũi nhau hơn, tình cảm giữa hai mẹ con ngày càng thắm thiết. Chiếc khăn đã chỉ cho tôi biết điều mà mẹ hi vọng ở tôi bấy lâu nay. Tôi tự hứa sẽ cố gắng học thật tốt để mẹ vui lòng. Tôi cảm thấy chiếc khăn giống như một người bạn tâm tình luôn sát cánh cùng tôi xua tan đi nỗi buồn và vượt qua những lúc tôi gặp khó khăn. Dù mai sau, tôi có nhiều chiếc khăn đẹp hơn, trang trọng hơn đi chăng nữa thì chiếc khăn len này vẫn luôn là chiếc khăn mà tôi yêu nhất, ý nghĩa nhất với tôi.

2
0
•Hanna•
22/12/2019 20:35:12

Ở quê em, các bạn nhỏ, đặc biệt là các bạn gái rất thích chơi đánh chuyền. Đây là một trò chơi rất đơn giản. Chỉ cần hai đến ba người, một bó que nhỏ, thường là 10 chiếc, và một quả nặng như quả bưởi con hoặc quả cà, quả chanh là có thể bắt đầu cuộc chơi. Người chơi cầm quả nặng trên tay phải tung lên cao và nhặt từng que trước khi túm lấy quả nặng đang lơ lửng trên không trung. Người chơi cứ lặp lại như vậy cho đến khi làm rớt quả nặng xuống đất. Khi đó, người chơi một mất lượt và phải nhường quyền chơi tiếp cho người thứ hai. Chơi chuyền có mười bàn. Bàn một lấy một que trong một lần tung, bàn hai lấy hai que... và bàn mười chỉ có một lần tung và lấy luôn mười que một lúc. Khi người chơi đã vượt qua bàn mười thì sẽ đến bàn chuyền. Chuyền phải sử dụng hai tay, chuyền một vòng, hai vòng, ba vòng...

Thường là phải chuyền đủ mười vòng. Trong khi tung và chuyền, các bạn thường hát những câu thơ nghe rất hay: Một mốt, một hai, con trai, con hến... Đôi tôi, đôi chị...; hay đầu quạ, quá giang, sang sông, trồng cây, ăn quả, nhả hột... Ai chơi liên tục từ bàn một đến hết bàn chuyền là người thắng cuộc trong ván đó.

Và được quyền tiếp tục ván sau cho đến khi mất lượt, phải nhường quyền chơi cho người tiếp theo. Người chiến thắng trong toàn cuộc chơi là người thắng nhiều ván nhất.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 7 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư