Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Biểu cảm về người bố. Biểu cảm về người mẹ

Câu 1 : biểu cảm về người bố
Câu 2 : Biểu cảm về người mẹ
Câu 3 : Viết một đoạn văn ngắn nêu cảm nghĩ về tình cảm gia đình .

Câu 4 : Thuyết minh về cái bàn là
Câu 5 : Hãy thuyết minh cái đồng hồ treo tường

13 trả lời
Hỏi chi tiết
602
2
0
tiểu kk
07/01/2020 20:39:17

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩ mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

Câu nói đó chắc hẳn đã in sâu trong tâm trí của mỗi chúng ta khi nhắc đến công ơn sinh thành dưỡng dục vô bờ bến của cha mẹ. Hình ảnh người cha lam lũ tần tảo rắn rỏi mưu sinh từng ngày và người mẹ tất bật lo toan chăm chút vun vén gia đình là những hình ảnh kì diệu và đáng trân quý nhất trong kí ức tuổi thơ của những đứa con, và người con luôn giữ gìn những tình cảm thiêng liêng lớn lao ấy khắc sâu ở trong tim như một sự trân trọng, biết ơn. Nếu mẹ thương con bằng những cử chỉ ân cần nhẹ nhàng dịu dàng quá đỗi ấm áp bao nhiêu, thì bố lại dằn những tình thương đó trong những bài học triết lí về đạo đức sống, đạo lí làm người và cách đối nhân xử thế. Lúc bé tí tẹo, con đã không thể nhận ra được sự quan tâm đó, con hay khóc nhè mẹ bởi vì sự nghiêm khắc cứng nhắc quá đỗi của bố, thậm chí con đã từng tuyên bố là con không yêu bố. Nhưng dần dà từng ngày con lớn lên, con bắt đầu biết suy nghĩ hơn, và con cảm nhận dần được tình thương của bố qua những hành động thường ngày.

Ngay từ bé, tôi luôn tin là sẽ có một siêu anh hùng hay vị thần nào đó đến truyền sức mạnh và đưa tôi đến những vùng đất mới. Cái giá của sự trưởng thành chính là sự đổ vỡ về những hình tượng người anh hùng cao to, lực lưỡng có sức mạnh phi thường là không có thật, nhưng có một chiến binh vẫn giữ trọn niềm tin đấy trong tôi, đó là người hùng mang tên Bố.

Bởi lẽ, bố tôi luôn có một bờ vai vững chai gánh vác và là trụ cột chính của gia đình. Nhà tôi có ba anh em đang còn đi học, mẹ tôi bị đau khớp chân nên cũng không thể làm việc nặng nhiều, thế là, bao nhiêu áp lực về tài chính cơm áo gạo tiền dồn nén lên đôi vai gầy gò xương xẩu của bố. Bố làm từ công việc này đến công việc khác, từ công nhân xây dựng, đến bán hàng, chạy xe ôm, sửa điện, tháo lắp nhôm kính,… Bất kể là công việc nào kiếm được tiền để chăm lo cho gia đình, bố tôi đều hăng say làm. Bố vất vả đi từ tờ mờ sáng, đến tận tối khuya mới về nhà. Nhìn nét mặt mệt mỏi trên khuôn mặt đã hằn sâu sự vất vả cực nhọc theo năm tháng, tôi thương bố vô cùng. Tôi hay ra cổng đón bố về và xoa bóp chân, bả vai giúp bố đỡ mỏi. Những lúc ấy , bố ân cần dịu dàng nở nụ cười , khen ngợi nhưng cũng không quên dặn dò: “ Con gái rượu của bố ngoan quá, sau này cố gắng học hành thành đạt để đỡ khổ như bố nghe con”. Những khoảnh khắc bình yên giản dị như thế, tôi càng cảm nhận rõ tình thương lớn lao mà bố chắt chiu dành dụm vun vén cho gia đình. Cuộc sống vất vả mưu sinh luôn đè nặng nhưng bố chưa bao giờ than vãn hằn học với chúng tôi dù chỉ một câu. Bố luôn là như vậy âm thầm chịu đựng, âm thầm hi sinh, dẫu có những khó khăn chồng chất đến mấy thì trước mặt chúng tôi, bố vẫn luôn hiền từ, dịu dàng, nhân hậu.

Bố luôn yêu các con bằng tấm lòng chân thành nhất, những cũng không quên đi sự nghiêm khắc và cứng rắn mỗi khi chúng tôi phạm sai lầm. Nhưng cách giáo dục của bố chưa bao giờ là những đòn roi hay lời chửi mắng quát tháo, ngược lại, mỗi khi tôi làm sai, bố bình tình từ tốn phân tích cho tôi giảng giải từng chút một và yêu câu tôi viết bảng kiểm điểm để tự suy ngẫm nhận ra lỗi sai của mình, từ đó tự rút ra bài học.

Bố luôn là nguồn động viên lớn lao giúp tôi vượt qua những áp lực và có sức mạnh để đương đầu với khó khăn. Những lúc tôi mệt mỏi vì áp lực thi cử ở trường, chỉ cần nhìn vào ánh mắt thôi là bố hiểu rõ tường tận những nỗi bất an thầm kín của con gái. Bố kiệm lời, nhưng những lời bố nói ra luôn có sức nặng kì lạ. Chỉ một câu nói “ Con làm được” của bố như một liều thuốc hóa giải tất cả nỗi lo âu thường trực và giúp tôi tự tin hơn rất nhiều. Tình thương của bố đến từ những quan tâm nhỏ nhặt. Vào những ngày mưa bão lạnh giá, nửa đêm bố vào phòng để sửa lại chăn cho chúng tôi, những buổi sáng vội vàng đến trường bố nhét ổ bánh mì vào cặp, sợ các con bị đói , hay ánh mắt động viên khích lệ tinh thần vẫy chào con gái bước vào phòng thi đầy lo âu,… Tất cả những điều bé mọn ấy, đã làm nên một người bố tuyệt vời ở hiện tại. Tình yêu ấy thầm lặng mà vĩ đại đến lạ thường, tôi chợt nhớ đến câu hát:

“Cha thương con nhưng cha không nói

Mẹ thương con mẹ không giấu một lời”

Tình yêu của bố sưởi ấm trái tim của tôi những lúc tôi mệt mỏi nhất. Thật may mắn vì sinh ra trên đời, và càng may mắn hơn khi có một người bố tận tụy luôn sẵn sàng hi sinh cuộc đời của Người, không ngại khó ngại khổ để tôi có một cuộc sống hạnh phúc, bình yên. Bố luôn theo sát tôi trên chặng đường khôn lớn, luôn động viên và khích lệ chấn an tinh thần, cho tôi những bài giảng thấm nhuần triết lí về đạo lí sống. Tôi vẫn còn nhớ, bố dạy tôi phải biết thương người, giúp đỡ người khó khăn trong cảnh hoạn nạn, biết “ Uống nước nhớ nguồn”, bày tỏ lòng biết ơn kính trọng với thầy cô, cha mẹ. Những bài học sâu sắc ấy đã theo tôi từng ngày và tôi luôn ghi nhớ trong tim.

Người bố luôn vất vả hi sinh vì gia đình, luôn yêu thương các con hết mực. Tôi chỉ mong sao bố luôn khỏe mạnh và luôn là điểm tựa để tôi dựa vào những ngày mệt mỏi căng thẳng áp lực trong cuộc sống. Tôi luôn trân quý tình yêu của bố và tự hứa với bản thân phải cố gắng học hành chăm chỉ, rèn luyện đạo đức thật tốt, nghiêm khắc với bản thân để sau này theo đuổi ước mơ, chạm đến những đỉnh cao, không phụ lòng kì vọng của bố. Và con chỉ muốn nói một câu, rằng “Con yêu bố thật nhiều”.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
0
tiểu kk
07/01/2020 20:40:27

Người ta thường nói bố là mối tình đầu của con gái. Điều này không đề cập tới tình yêu nam nữ mà là nhấn mạnh vào sự rung động của đứa con gái đối với người bố của mình. Dù có đi đâu, gặp được những người đàn ông tốt đến mấy thì trong tim em bố vẫn luôn là người đàn ông tuyệt vời nhất.

Năm nay bố của em bước sang tuổi 35. Bố của em là người đàn ông khỏe mạnh và xốc vác. Thân hình bố khỏe khoắn với nước da bánh mật và cơ bắp săn chắc. Bố có nụ cười đáng yêu, chân chất. Bố vui tính và hay ca hát. Vì thế khuôn mặt lúc nào cũng toát lên vẻ rạng ngời, giàu sức sống. Tuy nhọc nhằn, vất vả vì cuộc sống mưu sinh, khuôn mặt bố có phần già dặn hơn tuổi nhưng chưa bao giờ là tiều tụy cả. Đôi mắt bố rất sáng. Đôi lông mày đen rậm. Đôi môi hơi thâm, dày nhưng ngược lại hàm răng rất đều và trắng. Nụ cười của bố luôn là niềm vui trong em.

Bố em là anh nông dân “chính hiệu”. Ngày mùa bố cặm cụi “đầu tắt mặt tối” ngoài ruộng đồng. Bố ra đồng từ sớm và về khi trời quá trưa. Ăn uống qua loa, ngả lưng chốc lát rồi bố lại tiếp tục đi làm. Mẹ em là giáo viên mầm non, vì thế rất ít khi giúp đỡ bố chuyện đồng áng. Những ngày mùa thế này, công việc của mẹ càng bận bịu hơn. Những khi nông nhàn, bố cũng đâu được nghỉ ngơi. Mùa nào thì nghề đó, bố làm đủ mọi việc. Nước cạn bố đi đánh cá, vụ màu bố đi bắt chuột thịt, xuân về bố đi buôn đào, mai. Ở nhà bố cũng có mảnh vườn nhỏ trồng rau, chồng chuối. Mẹ và em hay giúp ba dọn cỏ, tỉa lá, bắt sâu. Bố nuôi thêm đàn vịt với vài con gà mái đẻ để quanh năm có thức ăn, thức uống từ “cây nhà lá vườn”.

 

Ngày còn bé em thường hay lẽo đẽo theo bố đi đánh cá. Bố mặc bộ quần áo đục màu bùn đất, đội mũ cối, xách theo ít mồi với mấy cái rọ đơm cá túc tắc dạo bộ ra đồng. Em hay đòi đi theo. Em cũng đội cái mũ vành rộng bằng cói, mặc chiếc áo dài đi làm của bố bên ngoài. Chiếc áo lấm tấm bùn đất dài chùm kín cả quá đầu gối. Em đi đôi dép cũ. Rồi hai bố con nắm tay nhau “đi làm”. Em thích lắm.

Đôi bàn tay của bố ấm mà thô ráp quá! Bàn tay bé nhỏ của em nằm gọn trong lòng bàn tay bố. Đôi tay này đã làm biết bao nhiêu là việc. Đôi bàn tay có khả năng che cả nắng của bầu trời hay ngăn cả cơn mưa lớn trút xuống gia đình. Đôi bàn tay tuy dọc ngang vết trầy xước, vết chai, vết thẹo… nhưng vẫn mạnh mẽ và vĩ đại lắm. Đi bên bố em luôn thấy an toàn và vững tâm.

Bố là người dạy cho em về con người và thế giới xung quanh. Những ngày đi đánh cá, đi bắt chuột, đi thăm đồng cùng bố là một ngày em học được cả “sàng khôn”. Bố dạy em cảm nhận tâm lí của thiên nhiên, cảm nhận sức sống của cây lúa và nghe hiểu được thế giới của các loài vật. Khi nào trời sắp mưa, khi nào trời nắng lớn, khi nào lúa được thì, khi nào chim chóc di cư… tất cả những lí thuyết khoa học và kinh nghiệm sống thú vị đó em được bố truyền dạy bằng thực tiễn. Em luôn biết ơn và trân trọng những gì bố đã dạy bảo cho em.

Bố em là người lạc quan, yêu đời. Khi làm việc hăng say, bố hứng khởi lại ngân nga vài câu hát. Câu hát dân gian cò lả, câu hát có chị hai, cô sáu, anh ba… gợi lên không gian hòa bình, thanh thản tới lạ thường. Em cũng thích thú mà ngân nga theo tiếng hát của bố. Niềm yêu đời và khát vọng sẻ chia của bố truyền cảm hứng cho em thêm tin yêu vào cuộc sống này hơn. Em rất tự hào về bố!

Em yêu bố nhiều lắm! Em luôn thầm cảm ơn bố vì bố đã bên em, thương yêu em và cho em một tuổi thơ thật đẹp.

1
0
tiểu kk
07/01/2020 20:42:56

Trong gia đình em, ai em cũng yêu cũng thương như nhau, mỗi người trong gia đình lại chiếm một vị trí đặc biệt khác nhau, không ai có thể thay thế được ai cả, nhưng người em kính trọng nhất là bố em. Vì bố là niềm tự hào và mong ước trong lòng em.

Bố em là bộ đội, thời gian ở nhà rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay, từ bé có khi em chẳng mấy khi được gặp, chẳng mấy khi đươc ôm bố, không được như bọn bạn em được gọi bố hàng ngày, được bố lai đi học, được nũng nịu. Đôi lúc em còn không tưởng tượng ra được bố mình như thế nào nữa, vì khoàng cách với bố quá xa vời, muốn gặp đâu phải thích là được, bố còn bận rất nhiều công việc khác, nên khó ở bên cạnh em xuốt được.

Bố em có khuôn mặt tròn, mà đặc biệt nhất là chiếc trán hói, nhìn rất là đáng yêu. Đôi mắt bố trong và rất đẹp, bố không có bị cận nên lúc nào bố cũng nhắc nhở em phải cẩn thận giữ đôi mắt của mình. Bố sống rất bình dị, mọi thứ bố đều rất tiết kiệm. Tuổi thơ của bố không được chơi nhiều như em bây giờ, từ bé bố đã phải lo công việc trong nhà, nên rất vất vả, vừa cố gắng học vừa làm giúp cha mẹ.

Bố kính yêu của em khá là nghiêm khắc, chắc bị lây từ bố, nên tính cách của em khá là khó tính và hơi để ý như bà cụ non, việc cần cẩn thận thì không bao giờ cẩn thận, nhưng những việc không cần thì lại làm tốt hơn người khác. Chẳng hiểu sao mỗi lần thấy bố mặc gì cũng đẹp cũng xinh.

Em hay lôi ảnh của bố lúc trẻ ra ngắm, rồi hỏi mẹ linh tinh những câu chuyện về bố. Bé mỗi lần nhớ bố quá, lại cố gắng viết một lá thư thật dài cho bố, nói là “con nhớ bố”, “bố về mua bánh socola cho con”. Nhưng khi bố về, bố dang đôi tay ra để ôm thì lại chạy thật xa khỏi đấy vì quá sợ hãi không biết phải làm như thế nào.

Bố rất quan tâm mọi người, mỗi lần đi đâu xa bố đều mua quà cho từng người, coi em học bài dù trời đã muộn, thấy bố vẫn xem phim xong học xong thấy bố ngủ khì ở ghế uống nước. Bố chẳng mấy khi nói ra thương con như thế nào nhưng bố luôn âm thầm từ phía sau.

Bố rất hay mắng và bắt em học bài, nhiều lúc ghét bố lắm, nhưng mỗi lần được điểm cao là hạnh phúc vô cùng. Người làm cha làm mẹ chỉ muốn tốt cho con cái thôi.

Bố em rất tâm lí, vào ngày lễ hay dịp gì cũng đều mua bao nhiêu là hoa hồng thơm nức, thích gì đòi bố một tí là được mua.

Em chỉ nhớ có một lần rất lâu về trước, ngày mà bố đi công tác về em không nhận ra bố mình, một đứa trẻ con không nhận ra bố có phải rất đáng thương không. Đó là lần duy nhất trong cuộc đời em không nhận ra bố mình. Giờ thì bố em cũng về nhiều hơn trước một chút rồi, nhưng nó không đủ cho em.

Bố em rất thích làm vườn và trồng cây cảnh, bố em trồng bao nhiêu cây xanh quanh nhà, cây nào cũng đẹp, cũng đáng yêu, mỗi lần về là bố lại bón phân rồi tỉa lá, bắt sâu. Bố rất yêu công việc, lúc nào cũng làm lụng trồng rau cho mẹ, bố em dạy em cách tận hưởng thiên nhiên, dạy em cách sống là chính mình. Có đôi lúc em thấy mình thật may mắn, có lẽ vì em xa bố em lâu quá, nên em không có những trận đánh đòn, không có những ngày bị bố la mắng, nhưng bị bố mắng khóc những lúc làm sai thì tất nhiên là có.

Em rất thương bố, rất muốn lớn thật nhanh để làm giúp bố tất cả mọi việc. Cuộc sống bên ngoài toàn cạm bẫy và những sự đố kị, đôi lúc muốn mình nhỏ bé bên vòng tay cha mẹ để tránh tất cả những nguy hiểm của cuộc sống. nhưng phải lớn thôi vì cuộc sống là không chờ đợi, bố mẹ cũng đang đợi mình tự tin vững bước vào tương lai.

1
0
Quách Trinh
07/01/2020 20:43:41
Công cha như núi Thái Sơn
 
Nghĩ mẹ như nước trong nguồn chảy ra”
 
Câu nói đó chắc hẳn đã in sâu trong tâm trí của mỗi chúng ta khi nhắc đến công ơn sinh thành dưỡng dục vô bờ bến của cha mẹ. Hình ảnh người cha lam lũ tần tảo rắn rỏi mưu sinh từng ngày và người mẹ tất bật lo toan chăm chút vun vén gia đình là những hình ảnh kì diệu và đáng trân quý nhất trong kí ức tuổi thơ của những đứa con, và người con luôn giữ gìn những tình cảm thiêng liêng lớn lao ấy khắc sâu ở trong tim như một sự trân trọng, biết ơn. Nếu mẹ thương con bằng những cử chỉ ân cần nhẹ nhàng dịu dàng quá đỗi ấm áp bao nhiêu, thì bố lại dằn những tình thương đó trong những bài học triết lí về đạo đức sống, đạo lí làm người và cách đối nhân xử thế. Lúc bé tí tẹo, con đã không thể nhận ra được sự quan tâm đó, con hay khóc nhè mẹ bởi vì sự nghiêm khắc cứng nhắc quá đỗi của bố, thậm chí con đã từng tuyên bố là con không yêu bố. Nhưng dần dà từng ngày con lớn lên, con bắt đầu biết suy nghĩ hơn, và con cảm nhận dần được tình thương của bố qua những hành động thường ngày.
 
Ngay từ bé, tôi luôn tin là sẽ có một siêu anh hùng hay vị thần nào đó đến truyền sức mạnh và đưa tôi đến những vùng đất mới. Cái giá của sự trưởng thành chính là sự đổ vỡ về những hình tượng người anh hùng cao to, lực lưỡng có sức mạnh phi thường là không có thật, nhưng có một chiến binh vẫn giữ trọn niềm tin đấy trong tôi, đó là người hùng mang tên Bố.
 
Bởi lẽ, bố tôi luôn có một bờ vai vững chai gánh vác và là trụ cột chính của gia đình. Nhà tôi có ba anh em đang còn đi học, mẹ tôi bị đau khớp chân nên cũng không thể làm việc nặng nhiều, thế là, bao nhiêu áp lực về tài chính cơm áo gạo tiền dồn nén lên đôi vai gầy gò xương xẩu của bố. Bố làm từ công việc này đến công việc khác, từ công nhân xây dựng, đến bán hàng, chạy xe ôm, sửa điện, tháo lắp nhôm kính,… Bất kể là công việc nào kiếm được tiền để chăm lo cho gia đình, bố tôi đều hăng say làm. Bố vất vả đi từ tờ mờ sáng, đến tận tối khuya mới về nhà. Nhìn nét mặt mệt mỏi trên khuôn mặt đã hằn sâu sự vất vả cực nhọc theo năm tháng, tôi thương bố vô cùng. Tôi hay ra cổng đón bố về và xoa bóp chân, bả vai giúp bố đỡ mỏi. Những lúc ấy , bố ân cần dịu dàng nở nụ cười , khen ngợi nhưng cũng không quên dặn dò: “ Con gái rượu của bố ngoan quá, sau này cố gắng học hành thành đạt để đỡ khổ như bố nghe con”. Những khoảnh khắc bình yên giản dị như thế, tôi càng cảm nhận rõ tình thương lớn lao mà bố chắt chiu dành dụm vun vén cho gia đình. Cuộc sống vất vả mưu sinh luôn đè nặng nhưng bố chưa bao giờ than vãn hằn học với chúng tôi dù chỉ một câu. Bố luôn là như vậy âm thầm chịu đựng, âm thầm hi sinh, dẫu có những khó khăn chồng chất đến mấy thì trước mặt chúng tôi, bố vẫn luôn hiền từ, dịu dàng, nhân hậu.
 
Bố luôn yêu các con bằng tấm lòng chân thành nhất, những cũng không quên đi sự nghiêm khắc và cứng rắn mỗi khi chúng tôi phạm sai lầm. Nhưng cách giáo dục của bố chưa bao giờ là những đòn roi hay lời chửi mắng quát tháo, ngược lại, mỗi khi tôi làm sai, bố bình tình từ tốn phân tích cho tôi giảng giải từng chút một và yêu câu tôi viết bảng kiểm điểm để tự suy ngẫm nhận ra lỗi sai của mình, từ đó tự rút ra bài học.
 
Bố luôn là nguồn động viên lớn lao giúp tôi vượt qua những áp lực và có sức mạnh để đương đầu với khó khăn. Những lúc tôi mệt mỏi vì áp lực thi cử ở trường, chỉ cần nhìn vào ánh mắt thôi là bố hiểu rõ tường tận những nỗi bất an thầm kín của con gái. Bố kiệm lời, nhưng những lời bố nói ra luôn có sức nặng kì lạ. Chỉ một câu nói “ Con làm được” của bố như một liều thuốc hóa giải tất cả nỗi lo âu thường trực và giúp tôi tự tin hơn rất nhiều. Tình thương của bố đến từ những quan tâm nhỏ nhặt. Vào những ngày mưa bão lạnh giá, nửa đêm bố vào phòng để sửa lại chăn cho chúng tôi, những buổi sáng vội vàng đến trường bố nhét ổ bánh mì vào cặp, sợ các con bị đói , hay ánh mắt động viên khích lệ tinh thần vẫy chào con gái bước vào phòng thi đầy lo âu,… Tất cả những điều bé mọn ấy, đã làm nên một người bố tuyệt vời ở hiện tại. Tình yêu ấy thầm lặng mà vĩ đại đến lạ thường, tôi chợt nhớ đến câu hát:
 
“Cha thương con nhưng cha không nói
 
Mẹ thương con mẹ không giấu một lời”
 
Tình yêu của bố sưởi ấm trái tim của tôi những lúc tôi mệt mỏi nhất. Thật may mắn vì sinh ra trên đời, và càng may mắn hơn khi có một người bố tận tụy luôn sẵn sàng hi sinh cuộc đời của Người, không ngại khó ngại khổ để tôi có một cuộc sống hạnh phúc, bình yên. Bố luôn theo sát tôi trên chặng đường khôn lớn, luôn động viên và khích lệ chấn an tinh thần, cho tôi những bài giảng thấm nhuần triết lí về đạo lí sống. Tôi vẫn còn nhớ, bố dạy tôi phải biết thương người, giúp đỡ người khó khăn trong cảnh hoạn nạn, biết “ Uống nước nhớ nguồn”, bày tỏ lòng biết ơn kính trọng với thầy cô, cha mẹ. Những bài học sâu sắc ấy đã theo tôi từng ngày và tôi luôn ghi nhớ trong tim.
 
Người bố luôn vất vả hi sinh vì gia đình, luôn yêu thương các con hết mực. Tôi chỉ mong sao bố luôn khỏe mạnh và luôn là điểm tựa để tôi dựa vào những ngày mệt mỏi căng thẳng áp lực trong cuộc sống. Tôi luôn trân quý tình yêu của bố và tự hứa với bản thân phải cố gắng học hành chăm chỉ, rèn luyện đạo đức thật tốt, nghiêm khắc với bản thân để sau này theo đuổi ước mơ, chạm đến những đỉnh cao, không phụ lòng kì vọng của bố. Và con chỉ muốn nói một câu, rằng “Con yêu bố thật nhiều”.
1
0
Quách Trinh
07/01/2020 20:43:53
Có một câu ca dao đã từng ví: Con không cha như nhà không nóc”. Thử hỏi ngôi nhà là nơi ta cùng người thân chung sống, che mưa che nắng ấy vậy mà không có nóc thì nó sẽ như thế nào? Với con cái, ngoài sự chăm sóc chu đáo cần mẫn của người mẹ thì sự che chở bao bọc của người cha là mái nhà cho con vui chơi học hỏi hình thành nết người cho con… Cha là người bảo vệ cho con khỏi mưa nắng bão táp, ủ ấm con trong ngôi nhà của mình. Vì thế nếu như một ngôi nhà không có nóc thì đó là một ngôi nhà không hoàn chỉnh, nhất là với những đứa con đó là một sự thiệt thòi không nhỏ.
 
     Mỗi đứa bé sinh ra trên cõi đời này đều có một cha va một mẹ nhưng mỗi người cha người mẹ của mỗi người sẽ khác nhau. Cha tôi sẽ khác ba bạn, cha tôi làm nông dân, cha bạn làm công nhân hay nhà khoa học nhưng chúng ta không cần quan tâm bởi chúng ta đang xét đến hình ảnh người cha trong gia đình chứ không phải địa vị ngoài xã hội. Những ai đã có một gia đình nhỏ, đã làm cha thì chắc hẳn đã biết được cảm giác hạnh phúc khi những đứa con nhỏ chào đời. Từ ấy trong cha bừng nên một ngọn nến, ngọn nến ấy ấp ủ trong cha sự yêu thương với gia đình con cái, tinh thần trách nhiệm ước mơ cho tương lai con cái sau này. Có nhiều người đã không quản hi sinh thân mình để che chắn bảo vệ con, nhiều người cha không tốt nhưng sau khi làm cha họ đã thay đổi, có người cha vì con mà trở thành những người cha gương mẫu, luôn tu chí rèn luyện bản thân cống hiến hết mình cho con mà không hề than vãn hay trách móc. Đó chẳng phải là tình cảm bao la vô bờ bến của người cha hay sao? Vì vậy mà đừng nên suy nghĩ đắn đo xem cha chúng ta là người như thế nào bởi lúc nào cha cũng thật vĩ đại.
 
      Có thể khi còn nhỏ chưa hiểu chuyện ta thấy cha là người nghiêm khắc, cứng rắn chứ không dịu dàng âu yếm như mẹ nên nhiều bạn còn giận và xa lánh cha. Nhưng thường khi càng lớn cách nhìn về cha của chúng ta sẽ sáng suốt hơn. Tôi đã hiểu và thương cha nhiều hơn bởi tôi biết lúc nào cha cũng nghĩ cho tôi và tất cả là vì tôi. Giờ tôi đã lớn, cha đã để tôi dần trưởng thành. Ông đã không xét nét từng việc tôi làm như trước mà nói chuyện với tôi như một người lớn. Ông đã để tôi tự quyết định và phải tự làm hết công việc của mình. Tuy nhiên, ông cũng luôn đưa ra những lời khuyên, những kinh nghiệm quý báu để hướng tôi tới đường lối đúng đắn. Thật lòng tôi có cảm giác thấy chút e sợ. Trước những lựa chọn của chính mình, tôi phải tự tìm hiểu, phải suy nghĩ, phải quyết định và tìm ra cách để thực hiện nó. Đó không phải là một việc đơn giản. Thế mới biết cha mình trước kia đã phải dốc lòng dốc sức thế nào mới đưa ra được quyết định cho tôi và tôi tin những gì ông mang lại cho tôi là tốt nhất, hoàn hảo nhất.
 
      Với mọi người tôi không cần biết họ nghĩ về cha tôi ra sao nhưng với tôi cha là số một. Tôi chưa bao giờ so sánh cha mẹ mình với cha mẹ người khác. Tôi thấy những gì mà mình được hưởng từ cha mẹ thật là hạnh phúc. Đặc biệt là có một nóc nhà như cha tôi. Tình cha thật là vĩ đại, nó không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà phải nhìn bằng trái tim và tình yêu thương dành cho đấng sinh thành. Ở trong không gian bao la đầy ắp tình thương của người cha tôi tha hồ vùng vẫy nhảy múa và luôn được an tâm. Đó là một nguồn sức mạnh tiềm ẩn vững chắc cho sự phát triển bay cao bay xa của tôi. Dù tôi có vấp ngã hay sai trái thì khi ngoảnh lại sẽ vẫn nhận được tình cảm thương yêu của cha, ánh mắt đầy hi vọng,cái gật đầu đầy tin tưởng để tôi có thể tiếp tục bước đi.
 
       Không một từ ngữ hay một điều gì có thể nói hết sự vĩ đại ấy. ”Công cha như núi thái sơn” - một câu tục ngữ để nói về công lao của người cha hay “Khúc hát tình cha - Ngọc Sơn” cũng chỉ là sự mô phỏng tượng trưng chứ không phải là tất cả. Trái Đất của chúng ta rộng lớn thật nhưng ta còn có thể đo được độ lớn của nó nhưng tấm lòng của cha dành cho con thì đố ai đo nổi? Là những người con như tôi và các bạn hãy yêu thương cha mình bởi không một người đàn ông nào trên thế giới tốt hơn cha ruột của mình cả. Ai là người dạy ta cách đối nhân xử thế? Ai là người ngồi cả trưa quạt cho ta ngủ khi mất điện, ai dạy ta bản lĩnh và cách nhìn cuộc sống. Đó chỉ có thể là cha.
 
      Trên đời cái gì cũng có hai mặt, có đen thì sẽ có trắng. Đa số chúng ta có những người cha vĩ đại nhưng trong xã hội đầy rẫy những người cha không tốt, đối xử tệ bạc với con cái, bắt con cái đi ăn xin đánh giầy để lấy tiền uống rượu... Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ trong xã hội, đó là những người cha vô lương tâm, không có ý chí, những người chịu thua số phận, chấp nhận đứng dưới đáy của xã hội. Nhưng dù thế nào cha vẫn là cha dù xấu dù tốt. Rồi có ngày những người cha như vậy sẽ biết hối lỗi và sống khác đi.
 
      Núi cao to sông chảy dài thế nào ta cũng không thể hình dung được tình yêu thương của cha mẹ. Điều đó đã trở thành đạo lí và bổn phận của con cái, chúng ta phải biết ghi nhớ công ơn cha mẹ, vâng lời cha mẹ, cố gắng học tập tốt để cha mẹ vui lòng.
 
      Tình cha - một đề tài không mới nhưng chỉ cần nó xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào thì nó cũng sẽ đánh động hàng triệu trái tim hồi tưởng lại ý nghĩa của nó. Không một cái gì có thể đánh đổi được tình cảm của cha dành cho con và: "Bạn không cần phải đắn đo phân tích xem cha chúng ta là người như thế nào vì lúc nào cha cũng thật vĩ đại".
1
0
Quách Trinh
07/01/2020 20:44:06
Chẳng có một thước đo giá trị nào có thể đo được tình phụ tử - những tình cảm mà người cha giành cho người con của mình. Đó là thứ tình cảm mà chẳng ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
 
    Tình phụ tử, là tình cha con, thứ tình cảm thiêng liêng, quý giá. Ai được sinh ra trên đời cũng có một người cha. Người mà luôn thầm lặng dõi theo chúng ta trên mọi nẻo đường. Từ khi còn thơ ấu, cha đã luôn là người sát cánh bên ta. Những hình ảnh về cha lúc nhỏ, đó là những hình ảnh về một người nghiêm khắc, khó tính. Cha tạo cho chúng ta cảm giác lạnh lùng, khó gần. Cha trong mắt chúng ta, là người chỉ biết đến công việc, chỉ biết kiếm tiền. Đôi khi chúng ta thấy cha thật vô tâm, chẳng quan tâm gì đến chúng ta như mẹ cả. Mẹ thì luôn quan tâm tới chúng ta, lắng nghe chúng ta, còn cha, thật thầm lặng.
 
    Nhưng, cha thầm lặng, bởi cha mang trong mình nhiều nỗi ưu tư, trăn trở về cuộc sống. Làm sao có thể chăm sóc, nuôi dưỡng chúng ta cho thật tốt. Gánh nặng của người cha là rất lớn, người cha, người đàn ông trụ cột trong gia đình. Cho nên, tất cả những công việc mà cha phải gánh vác là rất nhiều, khiến cho chúng ta luôn thấy cha thật nghiêm khắc, hay khó tính, nhưng thực ra thì, cha lại rất thương yêu chúng ta.
 
    Sự yêu thương của cha được thể hiện qua hành động thực tế: những bữa cơm ngon, tiền tiêu vặt, những món quà cha tặng, hay là tiền để cho chúng ta đi học, đi chơi. Cha lo cho chúng ta rất nhiều thứ từ khi chúng ta còn bé. Bằng sự vất vả, khổ cực làm việc của cha. Chúng ta mới có những thứ chúng ta cần thiết, tiền để nuôi sống chúng ta. Đừng trách cha vì cha lạnh nhạt, chẳng quan tâm nói chuyện với chúng ta nhiều như mẹ. Bởi bạn biết đấy, cha là một người tuyệt vời. Tuyệt vời vì cha hi sinh cả cuộc đời mình để nuôi nấng chúng ta, chẳng một lời than phiền.
 
    Khi chúng ta sinh ra, trong mắt cha, chúng ta là người quan trọng nhất. Nhưng dần dần, khi chúng ta lớn lên, cái tuổi mà chúng ta dần dần trưởng thành. Chúng ta dần xa lánh với cha mình, lạnh lùng, ít quan tâm tới cha hơn. Nhưng cha vẫn luôn quan tâm tới chúng ta, bất kể là nắng mưa đi chăng nữa. Hay tới khi chúng ta có người yêu, lập gia đình. Cha lại là người hết lòng chăm lo cho con cái chúng ta. Cha là như vậy đấy, vĩ đại, bao la như vậy.
 
    Tuy nhiên, trong xã hội, cũng có những người cha không hoàn hảo như vậy. Những người cha đánh đập chính những người con của mình. Vì họ bất lực trong cuộc sống, nên đánh đập chính con đẻ của mình là một sự giải sầu. Cũng có những người cha nghiện ngập, chỉ biết rượu chè, cờ bạc, hút chích, chẳng quan tâm gì đến con cái, chỉ biết có bản thân mình. Và những đứa trẻ, thật bất hạnh khi sống cùng những người cha như vậy. Hay xã hội hiện nay, với sự hội nhập không ngừng, văn hóa con người cũng trở lên xuống cấp. Những ông bố, bà mẹ tàn nhẫn vứt bỏ những đứa con của mình. Những người cha máu lạnh, vì phút bồng bột không làm chủ được bản thân mà gây hậu quả. Để rồi người nhận hậu quả lại chính là những người con của mình.
 
    Cha, người tuyệt vời nhất, người quan tâm tới chúng ta nhất trên đời, người có thể hi sinh tất cả một cách thầm lặng. Là người con, chúng ta hãy trân trọng những giây phút được ở bên cha của mình. Bởi ai rồi cũng già, và cha cũng vậy. Cha cũng sẽ chẳng theo chúng ta tới suốt cuộc đời được, chẳng thể ở bên ta, chăm sóc ta như lúc ta còn thơ ấu nữa.
 
    Cha, người cho chúng ta tất cả, hi sinh tất cả cho chúng ta. Tình yêu mà cha giành cho chúng ta vô cùng to lớn. Hãy yêu thương gia đình, trân trọng những giá trị tốt đẹp mà ta đang có. Như vậy, hạnh phúc sẽ mỉm cười với bạn.
1
0
Quách Trinh
07/01/2020 20:45:51
Đã biết bao bài thơ, bài văn nói về mẹ, nói về những tình cảm thân thiết nhất của mẹ dành cho con. Ôi! Mẹ kính yêu của con. Không có một nhà văn nào, lời bài hát nào có thể sánh được tình cảm của mẹ. Nếu có một ông Tiên hiện ra và ban cho con một điều ước, con sẽ ước rằng: "Mẹ sẽ sống mãi mãi trên cõi đời này, luôn đi với con và sát cánh mãi mãi bên con". Giá như điều đó trở thành sự thật, dù có phải chờ đợi thật lâu thì con vẫn hy vọng mong ước đổ sẽ trở thành sự thật.
 
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào.
 
Con không biết hết được những câu thơ, bài hát nói về mẹ, nhưng con vẫn hiểu rằng, mẹ là tất cả. Tình mẹ được so sánh với Biển Thái Bình, nhưng trong tâm trí mỗi người, mẹ còn hơn cả biển Thái Bình rộng lớn, bao la, ngút ngàn ấy. Con yêu mẹ nhiều lắm, nhiều hơn cả chân trời vô tận không biết đâu là bến bờ. Và tình cảm của con sẽ không bao giờ thay đổi, mãi mãi và mãi mãi.
 
Mẹ tần tảo nuôi con từng ngày từng giờ. Nhớ dáng hôm nào mẹ lặng lẽ đưa theo con ra chợ bán rau, rồi đến tối mịt mới đưa con về nhà. Hay cả những lần mẹ chơi với con vui vẻ, sung sướng biết nhường nào, giờ đây chỉ còn là ký ức. Khi con đã lớn khôn, con đã hiểu được trong niềm vui sướng ấy, mẹ có biết bao nhiêu nhọc nhằn, vất vả hằn trên vầng trán cao cao. Và mẹ đã kìm nén nước mắt để cho con được nở nụ cười ngây thơ, tinh nghịch như bao đứa trẻ khác. Mẹ đã che chở cho con đến khi trưởng thành, nuôi con lớn khôn để mong một ngày, con sẽ có ích cho xã hội. Mẹ ơi! Ngày đó không còn xa nữa đâu! Con hứa sẽ không phụ công sinh dưỡng của mẹ.
 
Con biết mẹ tưởng rằng con đã quên ký ức xa xưa vì con còn bé, nhưng con không hề quên. Người dạy con nói: tiếng đầu tiên là mẹ, người dắt con chập chững bước những bước đi đầu tiên cũng là mẹ. Mẹ sưởi ấm cho con khi gió mùa đông bắc tràn về, quạt mát cho con khi mùa hè nóng nực tràn đến, con đều khắc ghi từng kỷ niệm trong lòng. Lời ru của mẹ êm đềm như dòng suối chảy, thướt tha như gió mùa thu, đưa con đi đến những miền cổ tích xa xưa. Ngay cả đến khi con lớn, mẹ vẫn luôn sát cánh bên con; cùng con đi trên những chặng đường học gian nan. Mẹ là ánh nắng mặt trời lấp lánh rọi sáng cho con trên con đường đầy khoảng trống phía trước, sưởi ấm cho con qua con đường khó khăn ấy.
 
Con hiểu mỗi bước đi của con đểu khắc ghi những tình cảm thiết tha, êm đềm của mẹ
1
0
Quách Trinh
07/01/2020 20:46:05
Đêm nay con ngủ giấc tròn
Mẹ là ngọn gió của con suốt đời.”
 
Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
 
Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 40, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. có những lúc tôi cũng nghĩ vậy. nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, qua tất cả những gì của mẹ. tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
 
Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tư đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? . Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần. Tôi đi học về, thấy mẹ đang đọc trộm nhật ký của mình. Tôi tức lắm, giằng ngay cuốn nhật ký từ tay mẹ và hét to:“ Sao mẹ quá đáng thế! Đây là bí mật của con, mẹ không có quyền động vào. Mẹ ác lắm, con không cần mẹ nữa! ” Cứ tưởng, tôi sẽ ăn một cái tát đau điếng. Nhưng không mẹ chỉ lặng người, hai gò má tái nhợt, Khóe mắt rưng rưng. Có gì đó khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.
 
Tôi chạy vội vào phòng, khóa cửa mặc cho bố cứ gọi mãi ở ngoài. Tôi đã khóc, khóc nhiều lắm, ướt đẫm chiếc gối nhỏ. Đêm càng về khuya, tôi thao thức, trằn trọc. Có cái cảm giác thiếu vắng, hụt hẫng mà tôi không sao tránh được. Tôi đã tự an ủi mình bằng cách tôi đang sống trong một thế giới không có mẹ, không phải học hành, sẽ rất hạnh phúc. Nhưng đó đâu lấp đầy được cái khoảng trống trong đầu tôi. Phải chăng tôi thấy hối hận? Phải chăng tôi đang thèm khát yêu thương?
 
Suy nghĩ miên man làm tôi thiếp đi dần dần. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy như có một bàn tay ấm áp, khẽ chạm vào tóc tôi, kéo chăn cho tôi. Đúng rồi tôi đang mong chờ cái cảm giác ấy, cảm giác ngọt ngào đầy yêu thương. Tôi chìm đắm trong giây phút dịu dàng ấy, cố nhắm nghiền mắt vì sợ nếu mở mắt, cảm giác đó sẽ bay mất, xa mãi vào hư vô và trước mắt ta chỉ là một khoảng không thực tại. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy căn nhà sao mà u buồn thế. Có cái gì đó thiếu đi. Sáng đó, tôi phải ăn bánh mỳ, không có cơm trắng như mọi ngày. Tôi đánh bạo, hỏi bố xem mẹ đã đi đâu. Bố tôi bảo mẹ bị bệnh, phải nằm viện một tuần liền. Cảm giác buồn tủi đã bao trùm lên cái khối óc bé nhỏ của tôi. Mẹ nằm viện rồi ai sẽ nấu cơm, ai giặt giũ, ai tâm sự với tôi? Tôi hối hận quá, chỉ vì nóng giận quá mà đã làm tan vỡ hạnh phúc của ngôi nhà nhỏ này. Tại tôi mà mẹ ốm. Cả tuần ấy, tôi rất buồn. Nhà cửa thiếu nụ cười của mẹ sao mà cô độc thế. Bữa nào tôi cũng phải ăn cơm ngoài, không có mẹ thì lấy ai nấu những món tôi thích. Ôi sao tôi nhớ đến thế những món rau luộc, thịt hầm của mẹ quá luôn.
 
Sau một tuần, mẹ về nhà, tôi là người ra đón mẹ đầu tiên. Vừa thấy tôi, mẹ đã chạy đến ôm chặt tôi. Mẹ khóc, nói: “ Mẹ xin lỗi con, mẹ không nên xem bí mật của con. Con con tha thứ cho mẹ, nghe con.” Tôi xúc động nghẹn ngào, nước mắt tuôn ướt đẫm. Tôi chỉ muốn nói: “ Mẹ ơi lỗi tại con, tại con hư, tất cả tại con mà thôi. ”. Nhưng sao những lời ấy khó nói đến thế. Tôi đã ôm mẹ, khóc thật nhiều. Chao ôi! Sau cái tuần ấy tôi mới thấy mẹ quan trọng đến nhường nào. Hằng ngày, mẹ bù đầu với công việc mà sao mẹ như có phép thần. Sáng sớm, khi còn tối trời, mẹ đã lo cơm nước cho bố con. Rồi tối về, mẹ lại nấu bao nhiêu món ngon ơi là ngon. Những món ăn ấy nào phải cao sang gì đâu. Chỉ là bữa cơm bình dân thôi nhưng chứa chan niềm yêu thương vô hạn của mẹ. Bố con tôi như những chú chim non đón nhận từng giọt yêu thương ngọt ngào từ mẹ. Những bữa nào không có mẹ, bố con tôi hò nhau làm việc toáng cả lên. Mẹ còn giặt giũ, quét tước nhà cửa việc nào cũng chăm chỉ hết. Mẹ đã cho tôi tất cả nhưng tôi chưa báo đáp được gì cho mẹ. Kể cả những lời yêu thương tôi cũng chưa nói bao giờ. Đã bao lần tôi trằn trọc, lấy hết can đảm để nói với mẹ nhưng rồi lại thôi, chỉ muốn nói rằng: Mẹ ơi, bây giờ con lớn rồi, con mới thấy yêu mẹ, cần mẹ biết bao. Con đã biết yêu thương, nghe lời mẹ. Khi con mắc lỗi, mẹ nghiêm khắc nhắc nhở, con không còn giận dỗi nữa, con chỉ cúi đầu nhận lỗi và hứa sẽ không bao giờ phạm phải nữa. Khi con vui hay buồn, con đều nói với mẹ để được mẹ vỗ về chia sẻ bằng bàn tay âu yếm, đôi mắt dịu dàng. Mẹ không chỉ là mẹ của con mà là bạn, là chị là tất cả của con. Con lớn lên rồi mới thấy mình thật hạnh phúc khi có mẹ ở bên để uốn nắn, nhắc nhở. Có mẹ giặt giũ quần áo, lau dọn nhà cửa, nấu ăn cho gia đình.
 
Mẹ ơi, mẹ hy sinh cho con nhiều đến thế mà chưa bao giờ mẹ đòi con trả công. mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất, cao cả nhất, vĩ đại nhất. Đi suốt đời này có ai bằng mẹ đâu. Có ai sẵn sàng che chở cho con bất cứ lúc nào. Ôi mẹ yêu của con! Giá như con đủ can đảm để nói lên ba tiếng: “ Con yêu mẹ! ” thôi cũng được. Nhưng con đâu dũng cảm, con chỉ điệu đà chứ đâu được nghiêm khắc như mẹ. Con viết những lời này, dòng này mong mẹ hiểu lòng con hơn. Mẹ đừng nghĩ có khi con chống đối lại mẹ là vì con không thích mẹ. Con mãi yêu mẹ, vui khi có mẹ, buồn khi mẹ gặp điều không may. mẹ là cả cuộc đời của con nên con chỉ mong mẹ mãi mãi sống để yêu con, chăm sóc con, an ủi con, bảo ban con và để con được quan tâm đến mẹ, yêu thương mẹ trọn đời. Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất trên đời này. Tình cảm ấy đã nuôi dưỡng bao con người trưởng thành, dạy dỗ bao con người khôn lớn. Chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm ấy. Vì vậy, con luôn yêu thương mẹ, mong được lớn nhanh để phụng dưỡng mẹ. Và con muốn nói với mẹ rằng: “Con dù lớn vẫn là con mẹ. Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.”
1
0
tiểu kk
07/01/2020 21:02:50

Chiếc bàn là điện là một đồ dùng gia đình. Chiếc bàn là – sản phẩm trí tuệ của con người, mang lại nhiều hữu ích cho con người. Đất nước phát triển, công nghệ thông tin ngày càng hiện đại, nhu cầu con người ngày càng cao là nguyên nhân dẫn đến chiếc bàn là điện ra đời vào khoảng đầu thế kỷ XX, do cả một quá trình tìm tòi, nghiên cứu người ta đã phát minh ra chiếc bàn là dụng cụ tiện lợi, có ích.

Trên thị trường hiện nay, xuất hiện nhiều loại bàn là điện với nhiều hãng sản xuất khác nhau giúp khách hàng có thể thỏa thích lựa chọn những loại bàn là mình ưa chuộng.

Cấu tạo của chiếc bàn là điện đơn giản gồm hai phần chính: dây đốt nóng và vỏ bàn là. Dây đốt nóng hay còn gọi là dây điện trở là bộ phận rất quan trọng của chiếc bàn là, dây đốt nóng được làm bằng hợp kim niken-roon vì loại hợp kim này chịu được nhiệt độ cao, dây đốt nóng được đặt ở các rãnh ( ống) trong bàn là và cách điện với vỏ. Vỏ bàn là gồm đế và nắp, đế được làm bằng gang hoặc hợp kim nhôm, được đánh bóng hoặc mạ crôm, nắp được làm bằng đồng, mạ crôm hay bằng nhựa chịu nhiệt, trên có gắn tay cầm bằng nhựa cũng chịu nhiệt. Ngoài ra, bàn là điện còn có các bộ phận như đèn tín hiệu, rơ le nhiệt, nút điều chỉnh nhiệt độ, tay cầm rơ le điện được sử dụng để tự động cắt mạch điện khi đạt đến nhiệt độ yêu cầu. Núm điều chỉnh nhiệt độ giúp ta có thể điều chỉnh nhiệt độ tùy theo loại vải, tay cầm của bàn là được làm bằng nhựa để cách nhiệt tránh gây nguy hiểm đến tính mạng. Một số bàn là có bộ phận tự động điều chỉnh nhiệt độ và tự động phun nước. Bàn là gồm có dây điện dài ngắn khác nhau tùy theo loại bàn loại bàn là dùng để dẫn nguồn điện đến chiếc bàn là. Đầu dây điện là phích cắm gồm hai chốt phích cắm điện. Thân phích cắm và vỏ dây điện làm bằng cao su vì loại chất này cách nhiệt rất tốt tránh điện giật. Bên trong dây điện là hai lõi dây điện bằng đồng hoặc nhôm dẫn điện rất tốt.

Khi đóng điện, dòng điện chạy qua dây đốt nóng tỏa nhiệt, nhiệt được tích vào đế của bàn là làm nóng bàn là giúp bàn là hoạt động. Bàn là điện tử dùng để là quần áo, cái hàng may mặc vải…

Chiếc bàn là điện vật dụng quen thuộc, quan trọng trong cuộc sống của loài người. Ngày nay, giá thành chiếc bàn là khá đắt đỏ nên nó chỉ xuất hiện ở một số gia đình giàu có và khá giả. Tuy nhiên, chắc chắn rằng trong tương lai, khi xã hội phát triển hơn nữa chiếc bàn là điện sẽ trở thành một đồ vật cần thiết, có mặt của mọi gia đình.

Chiếc bàn là điện đòi hỏi người sử dụng phải dùng đúng cách nếu không bàn là sẽ nhanh hỏng, nên sử dụng đúng với điện áp định mức của bàn là. Khi đóng điện không được để mặt đế bàn trực tiếp xuống bàn hoặc để lâu trên quần áo, phải điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp với từng loại vải lụa, cần giữ gìn mặt đế của bàn là sạch và nhẵn, mỗi chúng ta phải đảm bảo an toàn về nhiệt và điện, có như vậy chiếc bàn là mới sử dụng được bền lâu và thực sự có ích cho con người.

Chiếc bàn là điện là một người bạn của con người. Nó mang lại cho ta những bộ trang phục phẳng phiu, đẹp đẽ giúp chúng ta cảm thấy tự tin khi mặc quần áo đã được là, Cần bảo vệ giữ gìn chiếc bàn là điện để nó sẽ mãi chung tay vào sinh hoạt của mỗi người.

1
0
tiểu kk
07/01/2020 21:06:49

Khi con người sử dụng trang phục không chỉ để bảo vệ, giữ ấm cơ thể mà còn làm đẹp thì nhu cầu để quần áo luôn phẳng, đẹp mắt là nhu cầu thiết yếu. Có lẽ vì thế mà chiếc bàn ủi (bàn là) ra đời và dần trở thành một đồ dùng sinh hoạt phổ biến của mọi gia đình.

Tổ tiên của những chiếc bàn là hiện đại là dụng cụ ủi, là được người ta tìm thấy từ thời cổ đại. Từ thời Hy lạp, La Mã những nô lệ đã dùng thanh sắt hoặc gỗ để tạo ra những nếp gấp hay kéo phẳng trang phục của vua chúa, quý tộc. Có thể kể đến phát minh chiếc bàn là nhiệt đầu tiên của người Trung Quốc. Lúc này, bàn là giống như một cái muỗng thật to, người ta bỏ than hồng vào trong muỗng làm nóng phần đáy rồi dùng nó ủi lên quần áo. Một số quốc gia châu u thì dùng hòn thủy tinh to phẳng phần đáy rồi đặt gần lò sưởi cho ấm nóng, sau đó là lên vải. sang thế kỉ XIV, khi thuật luyện kim phát triển, người ta chế tạo ra bàn là bằng sắt và rỗng ruột để chứa than cháy. Đến thời đại của điện, các nhà khoa học đã phát minh bàn ủi điện thay thế cho bàn ủi lấy nhiệt từ than như trước kia. Sau nhiều lần cải tiến, năm 1995, chiếc bàn ủi mang tính đột phá trong công nghiệp ủi điện và được sử dụng rộng rãi ngày nay.

Chiếc bàn ủi điện có nhiều loại nhưng cấu tạo chung gồm hai bộ phận là phần vỏ và dây đốt nóng. Phần vỏ bàn là được chia làm vỏ trên và đế là. Vỏ trên hay còn gọi là nắp được làm bằng đồng, mạ crom có khả năng chịu nhiệt cao, tay cầm được gắn phía trên để cách nhiệt với người dùng. Phần đế là là phần quan trọng được làm bằng gang hoặc hợp kim nhôm, đánh bóng phẳng và có khả năng chịu nhiệt rất cao. Bên trong bàn là là dây đốt được làm từ cuộn điện trở biến điện năng thành nhiệt năng. Dây đốt cần phải chịu nhiệt rất cao và an toàn nên nhà sản xuất dùng hợp kim niken – crom và đặt chúng trong các ống rãnh cách điện với vỏ ngoài. Không chỉ có hai bộ phận chính, bàn là còn có một số chi tiết khác khá quan trọng như: nút điều chỉnh nhiệt, rơ le nhiệt, đèn tín hiệu, tay cầm. Nút điều chỉnh nhiệt độ giúp người sử dụng điều chỉnh độ nhiệt sao cho phù hợp với từng chất liệu vải, những loại bàn là mới còn có bộ phận tự động điều chỉnh nhiệt và tự động phun nước. Rơ le điện có chức năng tự động ngắt điện khi nhiệt độ đạt đến ngưỡng yêu cầu. Tay cầm của bà là thường được làm bằng một lớp nhựa cách điện và chịu nhiệt tốt để bảo vệ sự an toàn cho người dùng. Phải kể đến một bộ phận dẫn nguồn điện cho bàn là hoạt động đó là dây điện. Dây điện dẫn một đầu nối với bàn là, một đầu có phích cắm điện, dây điện và cả phích cắm điện làm bằng cao su chịu nhiệt và cách điện.

Cơ chế hoạt động của bàn là được mô tả khá đơn giản. Khi có dòng điện chạy qua dây dẫn vào cuộn cảm bên trong, điện năng sẽ trở thành nhiệt năng, đốt nóng và tỏa nhiệt. Nhiệt sẽ tích vào đế bàn là và làm nóng nó theo nhiệt độ yêu cầu. Dựa vào sức nóng và độ phẳng của đế, chúng ta sử dụng để là quần áo cho phẳng hoặc tạo các nếp gấp cần thiết.

Ngày càng có nhiều nhà sản xuất thì giá cả bàn là trên thị trường càng cạnh tranh, giá của chiếc bàn là cũng giảm mạnh dao động từ và trăm nghìn đến vài triệu. Tùy thuộc vào túi tiền mà người tiêu dùng lựa chọn sản phẩm phù hợp cho mình. Có một số nhãn hiệu bàn là nổi tiếng được tin dùng như: Delites, Panasonic, Pensonic, Bluestone, Sunhouse…

Chiếc bàn là không khó sử dụng như cần phải đảm bảo một số nguyên tắc để chúng được lâu bền và an toàn. Trước hết phải sử dụng đúng nguồn điện theo điện áp định mức của bàn là, lúc làm nóng bàn là không để đế bàn là tiếp xúc xuống bàn hoặc quần áo, điều chỉnh nhiệt theo từng loại vải nếu nhiệt độ quá cao sẽ khiến quần áo dễ hỏng và cháy. Điều quan trọng nhất khi sử dụng bàn là là kiểm tra độ an toàn của nguồn điện, dây dẫn điện.

Mỗi vật dụng trong gia đình đều cần được sử dụng đúng mục đích và theo hướng dẫn thì mới lâu bền được. Chiếc bàn là lại là một vật dụng liên quan trực tiếp đến nguồn điện, vì vậy người dùng cần tìm hiểu kĩ về công dụng, hướng dẫn sử dụng của nó để phát huy khả năng của bàn là và đảm bảo an toàn, hiệu quả.

0
0
tiểu kk
07/01/2020 21:10:43

“Thời gian quý hơn vàng”. Ý thức được điểu đó, từ xưa con người đã trân trọng và có nhiều cách thức để đo đếm thời gian. Trong đó, đồng hồ là một phát minh đầy sáng tạo và ý nghĩa. Chiếc đồng hồ vẫn luôn là người bạn thân thiết, gắn bó với mỗi người trong cuộc sống hằng ngày. Với tôi, chiếc đồng hồ báo thức lại càng đặc biệt hơn bởi nó là món quà sinh nhật tôi được tặng từ người bạn thân thiết nhất.

Chiếc đồng hồ của tôi có xuất xứ từ Hong Kong và thuộc loại đồng hồ Analog. Gọi như thế để phân biệt với đồng hồ số, tức đồng hồ điện tử và đồng hồ kĩ thuật số, hiển thị được cả ngày, tháng, năm bằng chữ rất thông dụng hiện nay.

Chiếc đồng hồ không có kích cỡ to lớn, không có cấu tạo quá phức tạp hay cũng không quá sang trọng, cầu kì. vẻ ngoài của nó khá giản dị và xinh xắn. Bao phủ toàn bộ lớp vỏ nhựa bên ngoài chiếc đồng hồ là một màu xanh dương, bóng và đẹp rất phù hợp với sở thích của tôi. Dưới cùng có hai chân bằng kim loại để đổng hổ có thể đủng thẳng một cách tiện lợi mà không cần phải treo hay dựa vào vật gì khác. Trên cùng có trang trí hai quả chuông bằng sắt và một cần kim loại có thể di chuyển sang hai bên. Hai cái chuông này vừa khiến cho đổng hồ trông sinh động hơn, vừa là bộ phận âm thanh quan trọng. Khi báo thức, chiếc cần này di chuyển va vào hai quả chuông tạo ra tiếng chuông báo thức vô cùng hiệu quả. Trên hai quả chuông còn đính thêm tay cầm để chiếc đồng hồ có thể treo được trên tường tùy theo ý muốn của người sử dụng.

Về cấu tạo, chiếc đồng hồ báo thức bao gồm thần hộp, mặt số, tổ hợp kim, trục, hệ thống truyền động, nguồn năng lượng và chuông báo. Thân hộp có nhiệm vụ bảo vệ bộ máy đồng hồ, gồm thân chính, vành tròn, mặt kính và nắp phía sau. Hộp đựng được làm bằng nhựa nên trọng lượng của đồng hồ được giảm nhẹ rất nhiều. Mặt hiển thị ở mặt trước của hộp, có in hình logo của nhà sản xuất. Mặt trước đồng hồ có hệ thống các số chỉ giờ, chỉ phút và các vạch nhỏ được phần cầm rất tỉ mỉ giữa các số để có thể xác định chính xác thời gian.

Tổ hợp kim gồm kim giờ, kim phút, kim giây và kim báo thức. Cả ba chiếc kim đều màu đen nhưng khác nhau về chức năng, kích thước và độ dài. Kim giờ to và ngắn nhất, kim phút nhỏ hơn và dài hơn kim chỉ giờ, kim giây dài nhưng mảnh. Ngoài ra còn có chiếc kim nhỏ xinh màu ghi thực hiện chức năng hẹn giờ. Tổ hợp kim được gắn vào các trục đổng tâm. Các trục này được gắn với các bánh răng tương ứng của bộ máy truyền động.

Bộ máy truyền động gồm bộ động lực, bộ chuyển động, bộ chỉnh động và bộ điểu hòa. Nguồn năng lượng của đồng hồ là hai viên pin tích điện duy trì hoạt động của máy. Chiếc đồng hồ này thường sử dụng pin con thỏ, một loại pin rất thông dụng và dễ mua, dễ tìm. Bộ phận quan trọng còn lại là chuông báo thức. Đây cũng là bộ phận tôi yêu thích nhất ở chiếc đồng hồ. Dù gọi là đồng hồ báo thức nhưng chiếc đồng hồ có thể nhắc nhở chúng ta rất nhiều công việc. Từ việc thức dậy mỗi ngày, hẹn giờ học bài, hẹn giờ nấu ăn... Muốn cài đặt thời gian, ta chỉ việc xoay núm kim hẹn giờ ở thân sau của hộp máy sau đó gạt phím bật báo thức về phía chữ “On”, muốn tắt ta chỉ việc gạt sang phía chữ “Off”.

Rất đơn giản và tiện lợi cho người dùng nhưng nguyên lí hoạt động của đồng hồ báo thức lại không hể đơn giản chút nào. Năng lượng được nạp vào từ pin sẽ truyền qua ổ cót tới các bánh răng. Các bánh răng quay và truyền động cho nhau, bên cạnh đó còn có sự hỗ trợ của bộ thoát để các bánh răng không bị hỗn loạn. Trục của các bánh răng nối với các kim chỉ thời gian. Khi kim chỉ giờ trùng với kim hẹn giờ, móc khóa cần gạt bên trên được mở, kích hoạt cần gạt phía trên chuyển động về hai bên, chạm vào hai quả chuông và phát ra âm thanh báo thức.

Chiếc đồng hồ xinh xắn, tiện lợi giống như vị thần canh giữ thời gian, đảm bảo cho tôi tránh những bất cẩn để không bị lãng phí thời giờ và là một người bạn thân thiết ở bên tôi mỗi ngày. Không chỉ là một vật dụng hữu ích, chiếc đồng hồ báo thức còn là một vật trang trí trên bàn học và là vật kỉ niệm hạnh phúc trong sinh nhật dạ,qua của tôi. Nó mãi mãi gợi nhắc về người bạn thân thiết suốt thời thơ ấu của tôi.

Cũng vì ý nghĩa đó, tôi luôn sử dụng và bảo quản món quà của mình rất cẩn thận. Đồng hồ lúc nào cũng được đặt trên bàn học gọn gàng, ngăn nắp, thoáng mát. Không bao giờ tôi để đồng hồ ở nơi ẩm thấp, nơi có nhiệt độ cao hoặc bụi bẩn vì sẽ làm cho đổng hổ nhanh bị hư hỏng. Khi đồng hồ bị hỏng, tôi luôn tìm cách sữa chữa hợp lí, tốt nhất là nhờ đến bác thợ sửa đồng hồ. Để đồng hồ được bền lâu, cũng cần thường xuyên lau bụi bẩn, bôi dầu và bảo quản cẩn thận.

Đã hơn một nghìn năm, kể từ khi tu sĩ Gerbert sáng chế ra chiếc đồng hồ bằng máy, chiếc đồng hồ đã có nhiều cải tiến, biến đổi, ngày càng phù hợp hơn với nhu cầu sử dụng của đông đảo mọi người. Công nghệ hiện đại phát triển, các chức năng của điện thoại dần thay thế đồng hồ nhưng ý nghĩa báo hiệu thời gian của đồng hồ vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí mọi người. Đối với tôi, chiếc đồng hồ không chỉ nhắc nhở chúng ta về thời gian mà còn trở thành vật kỉ niệm đáng nhớ của tình bạn chân thành.

0
0
tiểu kk
07/01/2020 21:13:27

Đồng hồ là một công cụ để đo đạc những mốc thời gian nhỏ hơn một ngày; đối lập với lịch, là một công cụ để đo thời gian dài hơn một ngày. Những loại đồng hồ dùng trong kĩ thuật thường có độ chính xác rất cao và cấu tạo rất phức tạp. Trong khi đó, người ta có thể tạo ra những loại đồng hồ nhỏ để dễ dàng mang theo bên mình (gọi là đồng hồ đeo tay). Những loại đồng hồ hiện đại (từ thế kỉ 14 trở đi) thường thể hiện ba thông tin: giờ, phút, giây.

Nguồn gốc lịch sử
Một mô hình đồng hồ đầu tiên của Trung Hoa, sử dụng nhang để báo giờ. Stonehenge, một trong những đồng hồ mặt trời được biết đến đầu tiên.

Chúng ta nói về thời gian mỗi ngày. Chúng ta tính nó bằng giây, phút, giờ, ngày, tháng, năm, thập kỷ, thế kỷ và thiên niên kỷ. Trước khi chưa có phát minh về đồng hồ, con người sử dụng nhiều thứ khác nhau để tính thời gian như: nhang, đèn cầy, lịch. Con người còn sử dụng mặt trời, cát để chia một ngày ra thành nhiều giờ. Đồng hồ như chúng ta biết đến ngày nay được phát triển bởi những người sùng đạo ở châu Âu vào thế kỷ thứ 17. Họ cần biết thời gian chính xác để gặp nhau tại nhà thờ. Người Trung Quốc phát minh ra đồng hồ nước vào thế kỷ thứ 17, nhưng người Ai Cập cổ đại đã có chúng trước đó lâu rồi. Vào những thập niên 1700, con người đã có đồng hồ treo tường và đồng hồ đeo tay, chính xác đến từng phút.

Đồng hồ mặt trời, đồng hồ cát, đồng hồ là một trong những phát minh cổ nhất của con người, khi con người có yêu cầu xác định một tiến trình xảy ra trong một khoảng thời gian mau hay nhanh. Trong khi Mặt Trăng và các ngôi sao có thể được sử dụng để đo những khoảng thời gian dài thì những khoảng thời gian ngắn lại là một vấn đề khác. Một trong những giải pháp đầu tiên mà con người biết đến là đồng hồ mặt trời, nhưng chỉ có thể để đo những khoảng thời gian nhỏ vào ban ngày bằng cách sử dụng bóng của Mặt Trời chiếu lên qua những cột mốc.

Về sau, đèn cầy và các loại nhang được sử dụng để đo thời gian. Khoảng thời gian để chúng cháy hết xấp xỉ bằng nhau và thường được dùng để ước tính thời gian.

Ngoài ra còn có những loại đồng hồ cát. Ở đó, cát mịn được cho chảy qua một cái lỗ nhỏ ở một tốc độ nhất định từ đó xác định một khoảng thời gian.
Đồng hồ nước

Sử gia Vitruvius ghi chép lại rằng ở Ai Cập cổ đại, người ta sử dụng những loại đồng hồ nước có tên là clepsydra. Herodotus cũng đã đề cập đến một dụng cụ đo thời gian khác của người Ai Cập hoạt động nhờ thủy ngân. Những tài liệu về đồng hồ nước cũng được tìm thấy ở nhiều nơi trên bán đảo Ả Rập, Trung Quốc và Hàn Quốc.

Những loại đồng hồ cơ học đầu tiên: Đồng hồ Big Ben ở thủ đô London, Anh có kim giờ dài 1,63 m trong khi kim phút dài 4,3 m. Tuy không còn bất kì chiếc đồng hồ nào sót lại từ thời Trung cổ nhưng những văn bản ghi chép của nhà thờ cũng một phần nào nói lên bí mật về lịch sử của đồng hồ.

Tín ngưỡng vào thời Trung cổ bắt buộc phải sử dụng đồng hồ để đo đạc thời gian vì trong nhiều thế kỉ, buổi cầu nguyện hàng ngày và công việc đều được quy định chặt chẽ. Do đó người ta có thể đã sử dụng những công cụ như đồng hồ nước, đồng hồ mặt trời và nến kết hợp với những dụng cụ khác để báo hiệu như chuông nhờ một những cơ cấu cơ học đơn giản trong đó sử dụng quả nặng. Do đó, những loại đồng hồ đâu tiên không sử dụng kim nhưng sử dụng âm thanh làm tín hiệu.

 

Vì vậy, trong nhiều ngôn ngữ hiện đại, từ "đồng hồ" có nguồn gốc từ tiếng Latin cloca có nghĩa là "chuông".

Ở khoảng giữa những năm 1280 và 1320, những tư liệu của nhà thờ về những loại dụng cụ để đo thời gian tăng lên. Điều này có thể thể hiện một cấu trúc đồng hồ mới được thiết kế ở thời kì này: bao gồm một hệ thống những quả nặng kết hợp với những con quay. Năng lượng được trong đồng hồ được điều khiển bởi những cấu trúc gọi là "hồi".

Những dụng cụ cơ khí được áp dụng vào đồng hồ vì hai lí do chính: để đánh dấu, báo hiệu thời gian và về sau là đánh dấu sự chuyển động của các thiên thể. Nhu cầu đầu tiên là vì sự tiện lợi trong quản lý, còn nhu cầu sau dành cho những môn khoa học, thiên văn học, và mối quan hệ giữa chúng với tôn giáo. Những đồng hồ đầu tiên thường được đặt ở những tòa tháp chính, không cần thiết có kim nhưng chỉ cần có khả năng báo hiệu giờ. Những chiếc đồng hồ phức tạp khác cũng xuất hiện và có kim để chỉ giờ và cả một cơ cấu tự động.

Vào năm 1283, một chiếc đồng hồ được lắp đặt ở Dunstable Priory, điều đáng chú ý ở đây là nó là chiếc đồng hồ được người ta cho là đồng hồ cơ khí không sử dụng sức nước đầu tiên. Vào năm 1292, một chiếc đồng hồ tương tự được cho là đã được lắp đạt ở nhà thờ Canterbury. Năm 1322, một cái khác được lắp đặt ở Norwich. Công trình như trên đòi hỏi công sức của hai người thợ lành nghề trong vòng 2 năm.
Những bộ phận của đồng hồ cơ

Hầu hết những loại đồng hồ từ thế kỉ 14 đến nay đều có những bộ phận chính như sau:

* Nguồn năng lượng, lúc trước là một con lắc(nguồn năng lượng không bao giờ là con lắc, năng lượng của nó rất nhỏ), về sau là dây cót
* Hồi, một cơ cấu được thiết kế sao cho năng lượng thoát ra từ từ chứ không thoát ra tất cả cùng lúc, cơ cấu của hồi ban đầu là con lắc đơn (trong các đồng hồ quả lắc), sau đó là con lắc xoay nằm ở tâm một lò xo mảnh và nhẹ (trong các đồng hồ quả quýt và đồng hồ đeo tay), rồi là tinh thể thạch anh, và các cơ cấu tinh vi hơn…
* Hệ thống bánh răng, có nhiệm vụ điều khiển và truyền chuyển động từ nguồn đến bộ phận hiển thị
* Hệ thống hiển thị, bao gồm kim, chuông,…

Những cải tiến

Những người thợ làm đồng hồ đã cải tiến phát minh của mình dưới nhiều hình thức khác nhau. Thiết kế những loại đồng hồ càng lúc càng nhỏ dần dần trở thành một thách thức lớn, bởi vì họ còn phải bảo đảm tính chính xác và bền bỉ của đồng hồ. Đồng hồ có thể là một tác phẩm nghệ thuật của một nghệ sĩ tài năng nhưng cũng có thể được sản xuất hàng loạt để sử dụng trong nhà.

Đầu tiên, hệ thống dây cót được phát triển vào thế kỉ 15, và đó đã trở thành một thách thức mới cho những người thợ làm dồng hồ.

Kim phút xuất hiện đầu tiên ở đồng hồ vào năm 1475, được nhắc đến trong Almanus Manuscript của nhà tu Paul.

Trong suốt thế kỉ 15 và 16, nghệ thuật làm đồng hồ phát triển ở những thị trấn như Nürnberg, Augsburg, Blois. Một số đồng hồ chỉ có một kim và bề mặt đồng hồ được chia làm 4 khoảng để người đọc dễ dàng theo dõi đồng hồ. Một hệ thống hồi hoàn chỉnh được thiết kế bởi Jobst Burgi vào năm 1585. Những chiếc đồng hồ chính xác của ông đã giúp Johannes Kepler và Tycho Brahe quan sát thiên văn với độ chính xác cao hơn.

Kim giây xuất hiện vào khoảng năm 1560 trong bộ sưu tập của Fremersdorf. Tuy nhiên nó hoạt động không được chính xác lắm, và kim giây chỉ giúp cho chúng ta nhận ra rằng đồng hồ vẫn còn hoạt động.

Vào năm 1653, Galileo Galilei phát minh ra con lắc dẫn đến sự ra đời của đồng hồ quả lắc do Christiaan Huygens chế tạo. Ông đã xác định nếu con lắc có độ dài là 99,38 cm thì một chu kì của nó sẽ là đúng 1 giây. Vào năm 1670, William Clement phát minh ra hệ thống hồi dạng mỏ neo giúp nâng độ chính xác. Từ đó, kim phút và kim giây xuất hiện ở hầu hết những loại đồng hồ.

0
0
tiểu kk
07/01/2020 21:14:11

Một người bạn thân thiết của em là chiếc đồng hồ báo thức. Sáng sáng, cứ đúng 5 giờ 30 phút là một hồi chuông lanh lảnh vang lên. Em mở bừng mắt, vươn vai mấy cái cho tỉnh ngủ rồi chạy xuống sân tập thể dục. Sau khi báo thức, chiếc đồng hồ lại cần mẫn làm công việc đếm thời gian của mình: tích tắc, tích tắc, tích tắc…

Chiếc đồng hồ đã có mặt trong gia đình em từ lâu lắm rồi. Ông nội kể lại rằng khi bố em chuẩn bị thi vào đại học, ông đã mua chiếc đồng hồ này để cho bố em chủ động giờ giấc ôn bài. Bao năm tháng đã qua, chiếc đồng hồ vẫn đứng nguyên trên mặt bàn học kê gần cửa sổ.

Đồng hồ này hiệu Jacke của Pháp, hình tròn, lớn bằng chiếc bát ăn cơm. Lớp vỏ bằng sắt tráng bạc. Mặt số gồm mười hai chữ số và ba cây kim. Kim chỉ giờ ngắn và to nhất, kế đến là kim phút dài và mảnh. Kim giây chỉ nhỏ bằng cây tăm, chuyển động nhanh nhất; Phía trên là một mặt số thu nhỏ chỉ có cây kim giờ. Muốn đồng hồ báo thức vào giờ nào, chỉ cần lên giây cót và để kim đúng vào giờ đó.

Tuy già nua cũ kĩ thế nhưng chiếc đồng hồ làm việc rất cần mẫn và chính xác. Nó chẳng đòi hỏi gì nhiều. Mỗi năm, bố em lại mang ra hiệu sửa đồng hồ lau dầu cho nó một lần.

Các đồ vật trong nhà tuy bình thường, giản dị nhưng đều có ích cho cuộc sống lao động và học tập của mỗi người. Em yêu quý và giữ gìn chúng thật cẩn thận.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư