Con người sinh ra không phải tan biến đi như những hạt cát vô danh mà hãy ghi dấu trong cuộc đời này và trong trái tim của người khác”. Đúng vậy, con người chúng ta sinh ra là để sống, để ăn, để mặc, để tận hưởng những gì mà tạo hóa đã ban cho chúng ta. Chứ đừng sống như những kẻ vô hình, mờ nhạt trong mắt mọi người. Đừng như con ốc sên, chỉ biết sống mãi với trong cái vỏ bọc của mình để đến khi mất đi chẳng mang theo được. Sinh, lão, bệnh, tử đó là quy luật tự nhiên mà con người ai cũng phải trải qua. Ai được sinh ra rồi cũng sẽ lớn lên rồi sẽ phải già đi và dù sớm hay muộn thì cũng phải có lúc rời xa cuộc đời này trở về với cát bụi. Đã biết trước sẽ mất đi vậy tại sao chúng ta không sống một cuộc sống ý nghĩa để trước khi mất chúng ta nhìn lại cuộc đời, sẽ có cái để chúng ta nhớ, chúng ta in hằn. ““Con người sinh ra không phải tan biến đi như những hạt cát vô danh” câu nói như nhấn mạnh vào ý thức của chúng ta rằng đã sống đã sống là phải hi sinh, phải cống hiến cho cuộc đời chứ không phải chỉ để tồn tại như không trên cõi đời này để khi mất chỉ là những hạt cát vô danh chẳng ai biết đến. Thật là vô vị phải không? Cuộc sống có trở nên ý nghĩa hay không là do ở chính bản thân chúng ta. Chúng ta làm cho nó đẹp thì nó sẽ trở đẹp đẽ, ý nghĩa hơn. Nếu chúng ta không cố gắng, bỏ mặc theo thời gian, thì cuối cùng cái chúng ta nhận được cũng chỉ là vô không. Chúng ta tồn tại ở trên thế giới này không phải là tồn tại được bao lâu mà điều quan trọng ở đây là trong khoảng thời gian ấy chúng ta đã làm như thế nào để chứng tỏ chúng ta tồn tại. Sống là phải đặt dấu ấn cho bản thân mình hoặc là để lại dấu ấn trong lòng người khác. Dù bạn không thể trở thành vĩ nhân nhưng ít nhất bạn cũng là một hạt cát quý mà mọi người còn biết đến. Chỉ cần sông hết mình sẽ tự khắc ghi vào trong bản thân mình và trong trái tim người khác. Cũng như chú bé Lượm mất đi khi tuổi xuân chưa tròn. Vậy mà sự hi sinh dũng cảm của cậu luôn để lại dấu đỏ trong tâm trí của mọi người mãi về sau. Hãy sống và sống cho mình và cho mọi người và cho cả cuộc đời này. Đừng lãng phí cuộc đời như một kẻ ngốc không biết trân trọng những gì mình có được. Có những người nổi tiếng được nhiều người biết đến thế nhưng họ lại tạo tai tiếng cho mình để được nổi tiếng hơn. Tại sao phải làm như vậy? Làm như vậy là đẹp hơn, hay hơn ư? Những điều để lại tiếng xấu, có thể ghi dấu rất nhanh, nhưng nó sẽ nhanh chóng được thổi bay bởi những điều xấu hơn. Không lẽ cả đời sẽ phải tạo tai tiếng mãi ư? Còn cái đẹp, sẽ được nhớ rất kĩ. Có thể hôm nay bạn chỉ giúp họ một ít nhưng cái ít đó lại khiến người khác nhớ mãi, khắc tận sâu trong tim. Đừng mãi núp sau cái bóng của mình mà hãy làm những gì mà mình muốn