Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ trò chuyện của em với một nhân vật cổ tích mà em có ấn tượng nhất

tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ trò chuyện của em với một nhân vật cổ tích mà em có ấn tượng nhất
mn giúp mk nhé ! bài nào nhanh nhất là mk cho 5đ
 

5 trả lời
Hỏi chi tiết
415
1
0
光藤本
13/02/2020 08:45:10
Tối hôm qua, do có khá nhiều bài tập về nhà nên tôi thức khá muộn. Cố gắng hoàn thành xong chỗ bài tập về nhà thì cơn buồn ngủ bất chợt ập xuống. Mắt tôi díp cả vào và không thể trụ nổi nữa. Bỗng một làn khói bao trùm cả căn phòng. Xung quanh tôi chỉ mù mịt toàn khói là khói. Tôi chìm vào giấc mơ từ bao giờ. Bỗng làn khói vụt biến mất và hiện ra trước mắt tôi là một người phụ nữ đứng tuổi, mặc áo tứ thân, thân hình nhỏ nhắn, đôi mắt nhìn tôi không rời. Và tôi không thể nào có thể tin được đó là mẹ của Thánh Gióng. Tôi đã có một cuộc trò chuyện đầy thú vị với mẹ của Thánh Gióng mà cả đời không thể nào có thể quên được.
Tôi nhìn thấy mẹ Thánh Gióng đang ngồi dưới một lũy tre ngà. Khung cảnh xung quanh là khung cảnh của làng quê Việt Nam thời xưa. Người phụ nữ cất tiếng chào:
- Chào cháu. Sao cháu lại tới đây. Nhìn thì có vẻ cháu không phải là người của vùng này nhỉ?
Tôi nhanh nhẹn đáp:
- Vâng ạ. Cháu từ nơi khác tới. Dì là ai vậy ạ?
- Dì là mẹ của Thánh Gióng. Cháu biết tới Thánh Gióng chứ?
- Có ạ. Tất nhiên là cháu biết rồi. Thánh Gióng là một người anh hùng của dân tộc mà cháu vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ đó ạ!
- Vậy à – Mẹ Thánh Gióng nở một nụ cười đầy tự hào - Gióng hồi nhỏ ba tuổi mà chưa biết nói câu nào khiến dì lo lắng vô cùng. Nhưng không ngờ khi nghe giọng sứ giả đi chiêu mộ anh hùng, người tài cứu nước thì nó lại cất giọng nói. Khi ấy bác đã vô cùng ngạc nhiên, bàng hoàng và sửng sốt. Sau đó thì nó lớn nhanh như thổi và rồi đi đánh giặc cứu nước. Sự việc diễn ra quá nhanh làm dì không tin vào mắt mình luôn.
Tôi tủm tỉm cười:
- Chắc dì tự hào về Thánh gióng lắm?
Mẹ Thánh Gióng nở một nụ cười trìu mến, phúc hậu:
- Gióng nó giúp dân, cứu nước là trách nhiệm của bản thân mà. Thánh Gióng được ông trời cử xuống đây đầu thai để hoàn thành sứ mệnh cứu nước. Nói chung, dì thấy rất tự hào về Gióng, về việc làm dũng cảm của nó. Một người con trai mà dì sẽ không bao giờ quên được. Dù là thánh hay thần thì Gióng vẫn luôn là con trai yêu quý của bác.
“Con ơi. Dậy đi. Sao ngủ ở đây thế này? Lên giường ngủ cho đàng hoàng đi chứ!” – Tiếng mẹ tôi gọi làm tôi choàng tỉnh giấc. Thì ra đó chỉ là giấc mơ. Một giấc mơ kỳ lạ nhưng cũng rất thú vị. Tôi đã có một cuộc gặp gỡ với mẹ Thánh Gióng, hiểu hơn về một trong tứ bất tử của dân tộc Việt Nam. Tôi sẽ không bao giờ quên cuộc gặp gỡ thú vị này.
trinh - vforum.vn
 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
光藤本
13/02/2020 08:45:33
Trong cuộc đời mỗi người có lẽ sẽ có những cuộc gặp gỡ lướt qua vô tình nhưng bên cạnh đó cũng có những cuộc gặp mặt làm cho ta nhớ mãi. Và tôi cũng đã may mắn có được một cuộc gặp gỡ đầy ấn tượng với một nhân vật trong truyền thuyết :đó chính là nhân vật Thủy Tinh trong “Sơn Tinh Thủy Tinh”
Hôm đó là một buổi chiều thật đẹp với bầu trời trong xanh cao rộng và từng cơn gió mát lạnh thổi qua khiến lòng người thật dễ chịu.Chúng tôi đang có một giờ học văn trên lớp và thật náo nức biết bao bởi hôm nay cô giáo tôi đã hứa sẽ kể cho chúng tôi nghe câu chuyện “ Sơn Tinh Thủy Tinh”. Và thế rồi chính giọng nói trầm ấm du dương của cô đã làm tôi dần dần chìm vào một thế giới kì diệu khác…
Thật kì lại biết bao khi tôi vừa mở mắt ra thì bỗng thấy hiện lên trước mặt mình là một khung cảnh hoàn toàn khác: Đó không phải là lớp học tôi đang ngồi mà thay vào đó là cả một vùng biển mênh mông sóng nước. Và từ xa xa thấp thoáng có một bóng người lại gần chỗ tôi cất tiếng hỏi:
- Em bé em đang làm gì ở đây vậy?
Trước mắt tôi bây giờ là một chàng trai cao to lực lưỡng làm sao! Tôi sợ hãi và bắt đầu mếu máo:
- Anh ơi em bị đi lạc vào đây. Anh là ai vậy ạ?
Thấy vậy người đó liền ngạc nhiên lắm rồi an ủi dỗ dành tôi:
- Không sao đâu đừng sợ.Anh tên là Thủy Tinh.
- Ơ anh là Thủy Tinh trong truyện “Sơn Tinh Thủy Tinh” ạ?- tôi kêu lên- cô giáo bọn em đang kể chuyện anh cho bọn em nghe nè!
Nghe vậy anh thoáng chút buồn nhưng rồi lại nói:
- Vậy em đã được nghe chưa?
- Dạ chưa ạ. Tiếc quá!- tôi tỏ vẻ tiếc nuối.
- Ừ vậy em có muốn nghe không anh kể cho?
- Có ạ!
Rồi tôi với anh ngồi xuống một tảng đá gần đó. Anh bắt đầu kể:
- Ngày xưa vào đời vua Hùng thứ mười tám ông có một người con gái đang đến tuổi cạp kê lấy chồng đó chính là Mị Nương. Nàng đẹp lắm! nàng có một nhan sắc tuyệt trần và lan da trắng trẻo mịn màng. Đợt đó cũng có nhiều người đến xin hỏi cưới nhưng đều bị vua từ chối. Rồi khi anh nghe được tin đó lại vốn có cảm tình với nàng từ lâu nên nhân cơ hội này anh cũng đến để xin hỏi cưới nàng. Cùng với anh lúc đó cũng có một người khác tên là Sơn Tinh. Kể ra anh và hắn ta cũng khá đối lập nhau bởi một bên là chúa tể trên mặt đất còn một bên lại là vua dưới đại dương. Thấy vậy vua bèn thách cưới cả hai anh : nếu trong hai người ai đáp ứng được sính lễ do vua đề ra và đến trước thì sẽ được vua gả con gái cho
- Rồi sao hả anh? Anh có lấy được Mị Nương không ạ?- tôi háo hức
- Không em ạ- giọng anh trùng xuống- vì sính lễ toàn là những đồ khó kiếm tìm nhất là lại hầu như chỉ có trên mặt đất nên rất khó đối với anh. Và sau khi đã kiếm được đủ thì anh lại bị chậm một bước so với Sơn Tinh và anh ta đã lấy được Mị Nương. Em biết không lúc đó anh đã tức giận lắm. Anh liền đuổi theo hai người đó và quyết đòi lại Mị Nương.
- Vậy chắc lúc đó kinh khủng lắm anh nhỉ?
- Ừ vì lúc đó anh còn dại dột nên anh đã tuyên chiến với Sơn Tinh và gây ra một cuộc chiến tranh kinh khủng. Bọn anh đều ngang tài ngang sức chiến đấu hết mình nên trận đấu diễn ra khá lâu. Anh chứ dâng nước lên bao nhiêu thì Sơn Tinh lại lấy đá và đất lấp đầy bấy nhiêu. Cứ như thế cuộc chiến diễn ra đầy cam go ác liệt làm tổn hại đến biết bao sinh vật và con người và cuối cùng anh đã phải chấp nhận mình là người thua cuộc.
- Chắc lúc đó anh buồn lắm nhìn- tôi nhìn anh đầy sự cảm thông
- Em biết không mãi sau này ah mới nghĩ lại và thấy đợt đó mình thật bồng bột và thiếu suy nghĩ bởi suy cho cùng Sơn Tinh là người đã tìm được sính lễ và đến trước nên cậu ấy xứng đáng có được Mị Nương. Còn em đấy, em phải nhớ sau này trước khi làm việc gì phải suy nghĩ cho thật kĩ nhớ chưa! Nếu không sẽ đem lai hậu quả khó lường đấy!
Tôi chưa kịp trả lời lại anh thì bỗng một tiếng gọi làm tôi giật mình thức giấc. Ôi hóa ra đó chỉ là một giấc mơ- một giấc mơ thật chân thực và đáng nhớ nhất mà tôi đã từng có. Tôi sẽ nhớ mãi cuộc gặp gỡ đặc biệt này!
1
0
光藤本
13/02/2020 08:47:31

Tết năm nào nhà em cũng gói và nấu bánh chưng. Dù bận rộn đến đâu, nhà em cũng không đổi thay lệ đó, bởi nó đem lại một không khí bận rộn, rộn ràng rất là Tết. Năm ấy, vào đêm 29 tháng chạp, em cùng mấy đứa bạn thức canh nồi bánh chưng. Đêm đã khuya, mọi người đã ngủ cả. Mọi nhân vật cùng đều im lặng, chỉ còn nghe thấy nồi bánh chưng sôi đều, củi cháy đượm, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ lép bép. Em nhìn bếp lửa đỏ hồng, những đốm sao từ đó bay lên.

Bỗng một tiếng nói rất xa lạ vang lên sau lưng: "Chà, vất vả quá nhỉ?" Em quay lại nhìn, một chàng trai trẻ trạc ngoài hai mươi tuổi, tóc búi củ hành, ăn mặc sang trọng nhưng xưa cũ, chân đi guốc tre, nhìn em mỉm cười. Em tỏ ý ngạc nhiên, định hỏi "Anh là ai?" thì chàng đó đã tự giới thiệu: "Ta là Lang Liêu, người sáng tạo ra bánh chưng cổ truyền đi tìm hiểu xem dân tình ngày nay còn nấu bánh chưng để cúng giỗ ngày Tết nữa hay không?". Em chớp mắt hỏi: "Lang Liêu nào, Lang Liêu thời vua Hùng phải không?". Thấy em còn nhỏ, chàng tươi cười đáp: "Đúng đó, chú em còn nhớ tên ta giỏi quá!". Nói rồi chàng thân mật ngồi xuống cạnh em, trên chiếc ghế con bằng nhựa. Em lấy làm lạ, thời vua Hùng cách đây đã mấy nghìn năm, sao Lang Liêu còn sống mà đến được nhỉ? Em chưa suy nghĩ xong thì đã thấy chàng bảo: "Ta vừa ở chỗ các vua Hùng đến đây. Nghe nói dân tình ngày nay việc thì nhiều, thời gian ít, lại có thêm nhiều công nghệ mới làm ra các thức "ăn liền", ta sợ bánh chưng không có người làm, bàn thờ gia tiên vắng vẻ nên mới đi xem xét. Thấy nhà chú em đang nấu, ta vui quá mới ghé xuống thăm. Thế nào, chú em vẫn thích bánh chưng chứ?". Em bối rối quá. Đích thị là Lang Liêu thời Hùng Vương rồi, liền nói: "Thưa ngài, thích lắm ạ! Em có thể ân liền mấy ngày Tết không biết chán ạ!" "Đúng lắm, Lang Liêu tiếp lời- Điều này ta đã nói từ mấy nghìn năm trước. Trên đời này không có gì quý bằng gạo. Gạo nuôi sống người. Sơn hào hải vị dù có ngon mấy, ăn rồi cũng chán, duy chỉ có gạo ăn mãi là không chán mà thôi! Có đúng thế không? "Em nói: "Thưa ngài, đúng lắm. Nhân ngài đến, xin cho em hỏi: làm sao mà ngài nghĩ ra được thứ bánh ngon thế? Người ta bảo do ngài nghèo không có điều kiện nên mới nghĩ ra bánh chưng có phải không?" Lang Liêu chau mày, nghĩ ngợi rồi bảo: "Sự thực ta nghèo hơn các anh ta, nhưng không phải chỉ vì nghèo đâu. Ta nghèo tiền của thật, nhưng giàu lòng với thóc gạo. Nhiều người chuộng lạ bỏ quen, tham xa bỏ gần, mà không biến cái quen thành cái lạ, cái ngon, lại còn có ý nghĩa nữa". Thấy Lang Liêu tỏ ra cởi mở, dễ gần, em mới đánh bạo hỏi thêm: "Thấy sách chép rằng bánh này cũng không phải do ngài nghĩ ra, mà do thần mách bảo, có phải không?". Lang Liêu hơi đỏ mặt, nhưng rồi chàng bình tĩnh trả lời: "Đúng là thần có mách bảo. Nhưng ta cũng phải suy nghĩ lao tâm khổ tứ, quên ăn mất ngủ suốt nửa năm trời thì thần mới mách cho. Chứ như những kẻ lười biếng, động một tí là vung tiền ra mua, cho gia nhân đi tìm kiếm, thì thần có mách bảo cho gì đâu!" Đúng thật! Em nghĩ thầm, em đang định hỏi thêm câu nữa, thì bỗng có ai nói to: "Thêm nước vào đi, nước cạn hết rồi! Em mở mắt. Thì ra là một giấc mơ, một giấc mơ thú vị quá.
Nhìn nồi bánh chưng sôi sùng sục, bốc hơi thơm phức, em lại nghĩ đến Lang Liêu. Tai em còn văng vẳng lời trò chuyện vừa rồi. Em nghĩ, Lang Liêu sâu sắc thực. Phải có tình cảm sâu nặng với sản vật nước nhà mới tạo ra được món ăn có giá trị lâu dài như thế chứ. Cả dân tộc Việt Nam sẽ mãi biết ơn Vua Hùng và những người con của ngài.

1
0
Bill Gates
13/02/2020 08:49:34

Môn học mà tôi yêu thích nhất là môn Văn vì khi học Văn, tôi được đọc nhiều câu chuyện cổ tích, truyền thuyết, truyện cười thú vị. Nhắc đến truyền thuyết, tôi lại nhớ ra một kỉ niệm vô cùng đặc biệt.

Lần ấy, tôi mải mê đọc những truyện truyền thuyết và ngủ thiếp đi từ lúc nào. Bỗng tôi thấy mình lạc đến một xứ sở rất xa lạ, xung quanh mây phủ trắng, mùi thơm của các loài hoa tỏa ra ngào ngạt. Khung cảnh rất giống thiên đình – nơi có các vị thần tiên mà tôi thường thấy trong các câu chuyện cổ. Tôi còn đang ngơ ngác thì bỗng một tráng sĩ vóc dáng cao to, vạm vỡ tiến về phía tôi. Tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng thì người đó đã đứng ngay trước mặt tôi và nở một nụ cười thân thiện:

- Chào cháu bé! Cháu từ đâu đến vậy?

Tôi ngắm kĩ thì thấy vị tráng sĩ mặc áo giáp sắt rất giống trong truyền thuyết Thánh Gióng. Tôi sung sướng hỏi:

- Ông có phải là ông Gióng không ạ?

Tráng sĩ nhìn tôi, mỉm cười đáp:

- Ta đúng là Thánh Gióng đây! Sao cháu lại biết ta?

- Chúng cháu đang học về truyền thuyết Thánh Gióng đấy ông ạ! May qua, hôm nay, cháu được gặp ông ở đây. Cháu có thể hỏi ông vài điều mà cháu đang thắc mắc được không ạ?

Ông Gióng nhìn tôi mỉm cười:

- Được cháu cứ hỏi đi.

- Ông ơi, vì sao khi đánh thắng giặc Ân xong, ông không trở về quê nhà mà lại bay lên trời? Hay ông chê quê cháu nghèo, không bằng xứ thần tiên này?

- Không! Ta muốn được ở cùng họ, nhưng vì ta là con trưởng của Ngọc Hoàng nên phải trở về thiên đình sau khi đã hoàn thành sứ mệnh.

- Thế ông nhớ cha mẹ ông ở dưới kia không?

- Có chứ, cha mẹ đã từng mang nặng đẻ đau ra ta, ta rất biết ơn họ. Những ngày tháng ta chưa biết đi, chưa biết nói, họ không hề ghét bỏ ta mà vẫn yêu thương ta. Ta rất muốn có ngày nào đó trở về báo đáp ơn nghĩa của cha mẹ Cũng chính vì lẽ đó mà ta đã cố gắng đánh ta quân xâm lược để cha mẹ ta cũng nhân dân được sống trong tự do, thanh bình.

- Ồ, giờ thì cháu hiểu rồi. Ông đã báo đáp công nuôi dưỡng cha mẹ mình bằng việc đánh đuổi quân xâm lược.

- Ừ, đó là một trong những cách thể hiện lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ đấy cháu ạ!

- Khi cháu còn nhỏ thì phải học tâp thật tốt để cho cha mẹ vui lòng, đó cũng chính là tỏ lòng biết ơn cha mẹ phải không ông?

- Đúng rồi, cháu ngoan và thông minh lắm! Ông chúc cháu học thật giỏi nhé! Thôi hẹn gặp cháu vào lần khác. Ta phải đi gặp Ngọc Hoàng đây.

Trong phút chốc, ông Gióng dã biến mất sau đám mây trắng. Vừa lúc đó tôi nghe có tiếng mẹ gọi:

- Lan! Dậy vào giường ngủ đi con!

Tôi bừng tỉnh, hóa ra cuộc gặp gỡ với Ông Gióng là một giấc mơ. Nhưng giấc mơ ấy đã cho tôi biết được nhiều điều bổ ích và khiến tôi nhớ mãi.

1
0
Bill Gates
13/02/2020 08:49:54

Những ngày nghỉ hè, tôi thích nhất là được ở nhà nằm đọc truyện cổ tích. Năm vừa rồi, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi nên mẹ đã mua cho tôi một quyển Truyện cổ tích Việt Nam. Nhờ nó, tôi đã được du ngoạn trong một thế giới huyền ảo.

Tôi đang mơ màng bỗng giật mình tỉnh dậy bởi tiếng hát và nụ cười đùa trong trẻo của lũ trẻ. Tôi nhìn thấy trước mắt mình một đám trẻ đang vui đùa. Lũ trẻ đang chơi thấy tôi tiến lại thì dừng lại, chúng cũng có vẻ ngạc nhiên vì thấy tôi mặc khác với chúng. Có một cậu bé mặt mũi sáng sủa và thông minh tiến lại chào và hỏi tôi. "Chị là ai?". "Mình tên là Thúy, còn em?" Cậu bé chưa kịp trả lời thì lũ trẻ nhao nhao lên và đồng thanh hô: "Đó là cậu bé thông minh!". Tôi ngạc nhiên quá và vui mừng khi biết trước mặt mình là cậu bé thông minh - người đã đưa ra được những lời giải đơn giản và dễ hiểu trước những câu đố hóc búa của vua. Tôi nói: "Chị rất thích những câu trả lời của em. Dù có gặp vua hay bất kỳ ai, em không hề run sợ mà lại nhanh trí đối đáp lại những câu đố đầy oái oăm của nhà vua. Bằng trí thông minh của mình, em đã cứu được dân làng và cứu nước ta trước sự dòm ngó của ngoại bang. Câu trả lời của em trước sứ thần khiên ông ta sợ và nể phục nước Việt ta tuy nhỏ nhưng không thiếu người tài."

Cậu bé nhìn tôi, đưa tay gãi gãi, vẻ xấu hổ và nói: "Chị cứ khen em mãi thế. Đất nước ta không thiếu nhân tài. Em thấy các bạn học sinh bây giờ còn nhỏ nhưng đã rất giỏi, mang về cho đất nước bao giải quốc tế. Các bạn đã làm cho thế giới biết đến nước Việt Nam bằng các giải vàng trên trường quốc tế".

Tôi ngạc nhiên: "Sao em biết?". "Bởi em rất thích học nên thường đến xem các bạn học sinh học tập. Em thấy rất vui khi ngày càng có nhiều bạn học giỏi. Các bạn giỏi nhưng rất ngoan và khiêm tốn. Nhưng thôi, chị lại đây chơi cùng bọn em". Em kéo tay tôi, cùng hòa vào đám trẻ. Chúng tôi cùng giải đố, cùng đùa nghịch thật vui. Thậm chí, tôi còn được bọn trẻ đãi món khoai lang nướng vùi dưới lá khô. Mải vui đùa, chúng tôi quên cả thời gian. Trời đã sẩm tối, lũ trẻ chia tay tôi ra về. Tôi còn đang đứng ngẩn ngơ nhìn lũ trẻ ra về mà thấy tiếc quá, chẳng biết bao giờ mới có dịp gặp lại.

Bỗng tôi thấy có tiếng mẹ đang gọi tôi: "Thúy ơi! Dậy đi con. Sao lại nằm lên sách mà ngủ thế này". Hóa ra, tôi đang đọc truyện thì ngủ quên mất. Cuộc gặp gỡ với cậu bé thông minh thật là thú vị biết bao.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư