Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Thuyết minh về 1 giáo viên mà em yêu mến

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
510
0
0
KookMin
01/03/2020 18:00:33

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới. Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.

Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm "lận đận" với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: "Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học". Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.

Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.

Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những trò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: "Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.

Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: "Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo....". Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.

Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:

"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
KookMin
01/03/2020 18:01:15
Có lẽ trong cuộc đời của mỗi người, ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành, Trong ai cũng có bóng dáng của những người Thầy, người Cô. Những người đã đồng hành cùng chúng ta trong suốt những năm tháng tìm kiếm con đường, những lối đi của riêng mình. Bể học mênh mông, con đò tri thức nơi bến sông chở đầy những ước nguyện, những khát khao, chuyến đò tuy nhỏ, lặng lẽ nhưng lại là những ghép nối quan trọng để đưa ta đến bờ bến mới. Không gian và sóng gió lớn dần theo năm tháng, sự trưởng thành của mỗi con người. Nếu không có những chuyến đò ấy mấy ai ra được biển lớn vượt được sóng gió trùng khơi. Thầy – Cô bao đời nay được ước lệ như những người lái đò - những người lái đò thầm lặng. Dòng chảy cuộc đời cứ cuốn ta đi cùng năm tháng bất chợt lúc nào đó chợt lắng lại khi ta gặp đâu đó những bóng dáng thân quen, những cảm xúc học trò. Với nhiều người đi học là cả một sự “khổ đau” nhưng dám chắc với bạn rằng khi thành đạt, lúc già cả thủa học trò luôn là những tháng ngày đáng nhớ nhất khó quên nhất và hình ảnh người Thầy người Cô mái trường lại hiện về đẹp đẽ thân thương đến lạ thường. Tôi chưa già để trải nghiệm cảm xúc ấy nhưng những người lớn tuổi quanh tôi đều xác nhận điều này.
Tôi thật may vì lúc này vẫn được sống trong tuổi học trò - bên cạnh tôi luôn là bạn bè, thầy cô; được sống ở cái tuổi chẳng nhỏ để được nuông chiều vỗ về nhưng chưa đủ trưởng thành để tự mình dấn thân vào đời. Bến mới đợi trông nhưng khúc sông quá rộng. Tôi thấy mình thật nhỏ bé đôi khi choáng ngợp chao đảo trước sóng gió khó khăn. Nhưng tự sâu thẳm tôi luôn thấy vững tin bởi bên tôi luôn có các Thầy Cô những người hiền hậu luôn hết mình vì học trò. Hôm nay đến sớm chuẩn bị cho tiết mục văn nghệ.. tiết trời tháng 11 thật lạ rét đấy, lạnh đấy nhưng chỉ thoáng qua thôi – nắng lên mọi thứ lại ấm áp chan hòa. Buổi sớm mai trong lành, nét tinh khôi còn vương trên cành phượng, một khoảng sân trường trẳng cỏ bông lau…Tôi thấy mình thật hạnh phúc bởi được ở đây nơi bờ bến HCT được trợ giúp bởi thầy cô những người chèo đò cần mẫn. Giai điệu ngọt ngào chợt vang lên trong tâm trí, tôi đã hát thầm theo giai điệu thân thương..

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
Gửi câu hỏi
×