Một ngày mùa đông chợt trở gió lạnh ở một nơi xa xôi nào đó, không có những người thân yêu bên cạnh tôi chợt nhận ra ý nghĩa to lớn của nơi gọi là “gia đình”.Gia đình là gì? Gia đình là nơi ta sinh ra và lớn lên, là nơi có những người ruột thịt thân thương, là nơi có mẹ, có cha và có những tình yêu thương ấm áp. Gia đình là cội nguồn gốc gác của mỗi con người khi sinh ra, nhưng gia đình còn là nơi gắn bó thiêng liêng mà mỗi khi đi xa con người ta sẽ nhớ về.Gia đình là cái nôi yêu thương, nuôi dưỡng và che chở ta trong những năm tháng đầu đời. Một đứa trẻ được sinh ra là một sự kiện trọng đại của mỗi gia đình. Giữa tiếng khóc chào đời của đứa trẻ là nụ cười của cha, giọt nước mắt hạnh phúc của mẹ và những ánh mắt chan chứa những niềm vui của mọi thành viên trong gia đình. Một gia đình nhỏ có cha mẹ và con cái, một gia đình lớn là tập hợp của những gia đình nhỏ. Gia đình là nơi lưu giữ những kỉ niệm thời thơ ấu trong ngôi nhà thân thương. Là ký ức về những ngày chập chững biết đi với ánh mắt kỳ vọng và động viên của mẹ. Là ký ức về lần đầu tiên gọi bà, gọi mẹ trước nụ cười hạnh phúc của đấng sinh thành. Là ký ức về lần đầu tập xe ngã cái uỵch rồi khóc oà nũng nịu. Là ký ức về những trưa hè mơ màng bên tiếng võng kẽo kẹt, tiếng quạt đưa đều và câu chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa qua lời ru của bà. Là ký ức về những ngày đầu đến lớp, nấp sau lưng ông để khỏi phải đến trường. Là kỉ niệm về những ngày mắc lỗi, bị cha mắng mẹ la, bắt phạt không cho đi chơi với đám trẻ trong xóm,… Gia đình cùng với ngôi nhà là ký ức về một đoạn đời mà ta lớn lên.Gia đình là nơi nuôi ta khôn lớn, là nơi dạy ta cách yêu thương, san sẻ và giúp đỡ mọi người. Gia đình là cái nôi đầu tiên và quan trọng nhất để giáo dục một đứa trẻ thành người và giúp ích cho xã hội. Chính tình yêu thương của những người trong gia đình hình thành nên tình yêu ở mỗi con người. Chính những lần nghiêm khắc trách phạt của mẹ cha dạy mỗi chúng ta rằng làm người thì không được làm những điều sai trái và phải có trách nhiệm về mỗi việc mà mình làm. Gia đình cũng giống như những câu thơ của Chế Lan Viên đã từng viết:
“ Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.”
Ai rồi cũng sẽ khôn lớn. Ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Ai rồi cũng sẽ trở thành những chú chim đủ lông đủ cánh bay đến những chân trời mới. Chỉ khi đi xa, con người ta mới nhận ra ý nghĩa và giá trị to lớn của cái nơi gọi là “nhà”. Vả lại cuộc đời vốn chẳng dễ dàng, ai rồi cũng có những lúc vấp nghĩ hoặc chùn chân trên đường đời. Những lúc ấy, gia đình là nơi ta hướng về. Gia đình là chỗ dựa tinh thần vững chãi nhất cho mỗi chúng ta. Bỏ lại dòng người tấp nập ngoài kia, bắt một chuyến xe trở về nhà, nơi mẹ đang nấu bữa và cha đang sửa lại những chậu cây trước hiên nhà. Ăn một bữa cơm mẹ nấu, trở về căn phòng yêu thương của mình, ngủ một giấc thật sâu và cảm thấy mình như vừa được sạc đầy pin cho một hành trình mới. Gia đình là thế đấy. Có những khi người ta thường quên mất những giá trị lớn lao ở gần ngay bên cạnh mà tìm kiếm những điều xa xôi. Có đôi lúc ta quên mất ý nghĩa của những tình cảm gia đình thiêng liêng và gắn bó, có đôi lúc ta mải mê đỗi tốt với những ai ở ngoài kia mà quên mất những người thân thương trong gia đình. Nhưng có lẽ chỉ một chút thôi, đến một lúc nào đó, khi chúng ta đã đủ những trải nghiệm với cuộc đời, ta sẽ nhận ra những giá trị đích thực trong cuộc sống. Hãy sống và yêu thương những người thân yêu trong gia đình khi còn có thể. Bởi con người rồi ai cũng phải thuận theo quy luật sinh lão bệnh tử của tự nhiên. Đừng bao giờ quên “ gia đình” luôn dang tay chờ đón chúng ta trở về nhà.