Đã bốn năm trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu học Tiểu học. Biết bao kỷ niệm vui buồn cùng với những năm tháng học trò đã trôi đi dưới mái trường Kim Liên yêu dấu. Ngôi trường vẫn đứng đó, chỉ có đám học trò chúng tôi lớn dần và sẽ phải rời xa mái trường này. Ngày đầu tiên tôi được mẹ dẫn vào trường để học lớp 1 cho đến hôm nay, ngôi trường vẫn vậy, chẳng thay đổi là bao. Cánh cổng sắt xanh vẫn luôn sẵn sàng mở rộng đón chào những học sinh mới và chuẩn bị tạm biệt đám học trò cuối cấp như chúng tôi. Bước vào sân trường, tôi luôn cảm thấy thoải mái khi được hoà mình vào bầu không gian rộng lớn. Ở sân trường có những hàng cây cổ thụ xanh rì và cả những bồn hoa mà chúng tôi vẫn tưới hàng ngày. Đứng từ cổng trường nhìn vào sẽ thấy các phòng học nối tiếp nhau như một con tàu rộng lớn đưa chúng tôi tới những bến bờ tri thức mới. Tôi bước vào lớp mình, chuẩn bị vài hôm nữa là năm học mới bắt đầu nên các bạn chưa đến lớp. Lớp học với những cánh cửa gỗ vừa dược sơn lại nên còn thơm mùi sơn. Các hàng bàn ghế vẫn thẳng tắp. Chiếc bảng xanh sáng bóng và những giỏ phong lan treo ở bốn góc lớp làm căn phòng thêm rực rỡ. Căn phòng tĩnh lặng lạ thường. Có lẽ do chi mình tôi bước vào. Cánh cổng trường đã rộng mở đón tôi vào rồi sẽ tới lúc, tôi phải tạm biệt nó. Ngôi trường Tiểu học đã ghi dấu trong trái tim tôi một thời học sinh đầy mơ ước. Tôi sẽ không bao giờ quên nơi này cùng nhữog chuỗi ngày đẹp đẽ đầy ắp kỉ niệm bên thầy cô và bè bạn.