Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Tả lại người thân gần gũi nhất với em

3 trả lời
Hỏi chi tiết
504
1
0
Lê Thị Mai Linh
09/06/2020 20:30:30
TẢ NGƯỜI MẸ YÊU QUÝ CỦA EM

BÀI 1:

"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào

Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào."

Quả đúng như vậy tình cảm mẹ dành cho ta là vô bờ bến, là đấng sinh thành nuôi dưỡng ta khôn lớn trưởng thành, sẵn sàng chia sẻ ngọt bùi cho con. Hình ảnh mẹ luôn chiếm vị trí quan trọng trong trái tim nhỏ bé của tôi.

Năm nay mẹ tôi đã bước sang tuổi bốn mươi, cái tuổi không còn được trẻ nữa. Mẹ không cao lắm,dáng người dong dỏng, mẹ không mập lắm và có phần hơi gầy bởi có lẽ mẹ phải lo toan vất vả mọi công việc trong gia đình. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan ưa nhìn, nước da mẹ không được trắng hồng mà hơi ngăm ngăm đen vì những năm tháng dãi dầu với nắng mưa, nước da bánh mật nhưng khỏe khoắn cùng với chiếc mũi dọc dừa rất hài hòa với gương mặt của mẹ. Nổi bật trên khuôn mặt xinh xắn của mẹ là đôi mắt. Mọi người thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Thật đúng như vậy, mỗi khi tôi được điểm cao đôi mắt ấy luôn ánh lên niềm vui còn khi tôi được điểm kém hay vô tình làm việc gì khiến mẹ buồn thì đôi mắt ấy lại nặng trĩu nỗi buồn. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt ấy, tôi thấy cả một vùng trời yêu thương mà mẹ dành cho mình. Mẹ có hàm răng trắng, đều tăm tắp như hạt bắp.

Mỗi khi mẹ cười đề lộ ra hàm răng cùng với chiếc răng khểnh trông mẹ thật duyên. Nụ cười hiền từ ấm áp như truyền cho tôi hơi ấm của tình thương. Mái tóc mẹ không còn đen nhánh như trước nữa bởi có lẽ mái tóc ấy phải hứng bao sương gió. Đôi tay mẹ không còn là đôi tay búp măng như thời con gái nữa mà giờ cũng có những vết chai sạn, những vết nứt nẻ. Mỗi khi áp vào má tôi đôi bàn tay thô ráp thì tôi cảm nhận được nỗi vất vả của mẹ và lúc đó tôi chỉ ước sẽ giúp đỡ mẹ thật nhiều lúc này.

Mẹ là người luôn quan tâm đến gia đình. Ban ngày mẹ đi làm, tối về mẹ còn vun vén cho công việc nhà. Tuy bận công việc nhưng mẹ cũng không quan tâm đến con cái. Vào mỗi buổi tối mẹ thường dạy tôi học bài, có bài nào không hiểu mẹ còn ân cần giảng giải cho tôi từng li từng tí để tôi hiểu bài hơn. Mẹ tôi tính tình rất hiền nhưng lại vô cùng nghiêm khắc trong công việc. Tôi nhớ có lần tôi mắc lỗi làm mẹ buồn lòng, và lúc đó mẹ cũng đã chỉ cho tôi cái đúng cái sai, cái nên làm hay không để tôi thay đổi. Dù là lỗi to hay nhỏ thì mẹ đều nghiêm khắc phạt tôi ở những mức độ khác nhau để rút ra bài học cho bản thân. Vì thế tôi cũng luôn phải ý thức bản thân phải sống tốt để mẹ không phiền lòng. Mẹ như ngọn gió sưởi ấm cho con mỗi khi đông về, mẹ như vầng mặt trời của mỗi đứa con. Vào mỗi buổi tối mẹ thường kể cho tôi nghe rất nhiều những câu chuyện thú vị rồi mẹ cũng hát ru tôi bằng giọng ngọt ngào, trìu mến, thân thương. Qua lời ru của mẹ tôi cũng cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mẹ dành cho ta.

Tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng, tình cảm ấy đã nuôi ta khôn lớn trưởng thành và chính mẹ là người đã mang đến cho con thứ tình cảm đáng kính trọng. Mẹ như là nguồn động lực dõi theo bước chân ta trên chặng đường dài. Tôi tự nhủ sẽ cố gắng học tập thật tốt để mẹ vui lòng.




BÀI 2:
 

Chúng ta có được đôi mắt để thấy cuộc sống, có được một cuộc đời để sống và tận hưởng thường cảm ơn tạo hóa, cảm ơn chúa trời. Nhưng đôi khi lại vô tình quên mất người trực tiếp trao sự sống cho mình, người đi suốt cuộc đời không ai có thể hiểu con hơn, chính là mẹ. Và mẹ là ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời tôi.

Người khác vẫn thường tự hào rằng mẹ họ là một cô giáo, là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Tôi luôn tự hào vì mình có một người mẹ nông dân và chẳng có gì nổi bật lắm. Như bao người nông dân khác chỉ biết “đầu tắt mặt tối” đi làm để kiếm tiền nuôi con cái, mẹ tôi không có nước da hồng hào, cũng chẳng có đôi mắt bồ câu hay mũi dọc dừa. Nước da mẹ đã đen sạm, in màu sương gió và nắng gắt. Mẹ tôi cũng không có gì đặc biệt. Khuôn mặt bình thường như những người phụ nữ bình thường, mái tóc dài thường được búi gọn bởi một chiếc đũa để dễ dàng cho làm việc. Mẹ cũng không biết cách đi đứng, ăn nói nhã nhặn và tế nhị theo tiêu chuẩn người phụ nữ. Như những người nông dân luôn thật thà chân chất, mẹ luôn nghĩ gì sẽ nói ấy.

Những người nông dân không biết nói những lời yêu thương mềm mại. Họ chỉ thể hiện bằng hành động. Mẹ tôi cũng vậy. Không biết mẹ đã nói rằng mẹ yêu tôi lần nào chưa? Theo trí nhớ của tôi thì là chưa. Nhưng tôi chắc chắn rằng mẹ rất yêu và thương tôi. Mẹ không nói yêu nhưng mọi đồ ăn, mọi thứ tốt nhất mẹ đều dành cho tôi. Không nói thương tôi, nhưng mẹ vẫn vừa mắng vừa xót khi thấy tôi bị thương, mẹ không cho tôi làm những việc nặng nhọc. Mẹ biết rằng, chỉ có học với giúp cuộc đời con cái không khổ như mình nên dẫu nhà không có điều kiện nhưng không bao giờ mẹ để tôi thiếu gì so với bạn bè, chưa lần nào mẹ phàn nàn về chi phí đi học. Những lời mắng mỏ còn nhiều hơn cả yêu thương, nhưng những hành động yêu thương còn nhiều hơn thế nữa. Những người nông dân hiền lành, chân chất nhưng luôn giàu tình yêu thương và đức hi sinh như thế.

Tôi yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay không mềm mại như những tháp bút như những giáo viên, không uyển chuyển như những người phụ nữ truyền thống, bàn tay ấy thô ráp và nứt nẻ. Công việc đồng áng, những ngày gánh hàng ra chợ bán đã làm cho đôi tay kia chai sạn như thế nào, mẹ cũng biết nữa. Có những lớp da đã bị bong ra một mảng, chẳng dễ nhìn một chút nào. Nhưng đôi bàn tay ấy lại ấm áp đến lạ kì. Đôi bàn tay nuôi tôi lớn đến giờ. Đôi bàn tay tết tóc cho tôi mà ngày nào bọn bạn cũng khen tôi nức nở. Đôi bàn tay đã nấu cho tôi những món ngon nhất trên đời mà có lẽ sơn hào hải vị cũng không thể bằng được; đã quạt cho tôi những trưa hè nắng gắt, đắp chăn cho tôi vào những khuya tôi ngủ quên. Đôi bàn tay đã đánh đòn tôi rồi lát sau chính nó lại thoa thuốc cho tôi. Và mỗi khi tôi áp má vào tay mẹ, tôi lại thấy một sự bình yên đến lạ kì. Chỉ có tình yêu thương của người mẹ mới chính là lá chắn tốt nhất cho con suốt cả cuộc đời.

Tôi tự hào vì mẹ mình. Tự hào về một người mẹ bình thường nhưng lại có một tình yêu hơn cả bình thường. Dẫu sau này, cuộc đời có như thế nào, chữ “Mẹ” ấy vẫn mãi không thay đổi. Mãi mãi…




BÀI 3:
 

"Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con "

Những câu thơ bất giác làm rung lên những cảm xúc mãnh liệt khi nhớ về mẹ. Cả một đời mẹ đã vất vả vì tôi.

Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Một mình mẹ thay bố là trụ cột gia đình chăm sóc hai chị em tôi. Từ nhỏ thiếu vắng tình yêu thương của bố, mẹ luôn chăm bẵm, vỗ về và đóng vai vào một người bố để lấp đầy khoảng trống trong chúng tôi. Cả dáng hình của mẹ toát lên vẻ khắc khổ của một đời cay đắng, lam lũ. Cái dáng người gầy gò đi liêu xiêu trong nắng chiều sắp tắt. Cái dáng người còng lưng cấy mạ giữa trưa hè tháng Sáu nắng như đổ lửa. Dáng hình ấy, cả cuộc đời tôi khắc cốt nhớ ghi. Mái tóc xanh thời con gái ngày nào giờ đã điểm bạc. Nhìn những sợi tóc trắng màu thời gian ấy, tôi biết mẹ đã vất vả vì chúng tôi biết nhường nào. Mẹ luôn che giấu nỗi cơ cực của mình bằng một đôi mắt trìu mến, ánh lên những tia bình yên khi nhìn chúng tôi cùng một nụ cười đẹp. Ánh mắt bao đêm thao thức khi chúng tôi trái gió trở trời, ánh mắt đã khóc đã cười vì vui buồn của chúng tôi, ánh mắt mà mỗi khi nhìn vào tôi thấy lòng yên tâm hơn đến lạ. Bàn tay mẹ gầy gầy xương xương, chai sần vì một đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Mẹ tôi hiền lắm. Chưa bao giờ mẹ đánh hay mắng chửi nặng lời với hai chị em tôi. Mẹ lặng lẽ hi sinh thầm lặng để chúng tôi bằng bạn bằng bè. Cuộc sống mưu sinh đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ, hằn sâu dưới những nếp nhăn của thời gian vất vả. Tôi nhớ có tối mẹ cấy nốt gánh mạ rồi mới về, có những sớm mẹ dậy từ lúc gà chưa gáy để cắt rau ra chợ bán, có những trưa mẹ gặt nốt thửa ruộng dở rồi mới về trong cái nắng như thiêu như đốt. Mẹ không khi nào nói mệt nhưng tôi biết mẹ khổ cả một đời, mẹ chỉ mong sau này chúng tôi thành đạt nên người. Những đêm chợt tỉnh, tôi thấy mẹ cặm cụi bên ánh đèn vàng vá áo cho tôi,... Khi ấy tôi chỉ muốn sà vào lòng mẹ mà khóc, mà nũng nịu,...

Ngày mai - đứa con gái bé bỏng của mẹ sẽ khôn lớn, trưởng thành từ chính bàn tay diệu kì của mẹ. Mẹ hãy yên tâm về chúng con, nhất định sẽ không để phụ lòng mong mỏi của mẹ. Yêu mẹ của con!

 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Ngoc Hien
10/06/2020 06:10:56

"Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con "

Những câu thơ bất giác làm rung lên những cảm xúc mãnh liệt khi nhớ về mẹ. Cả một đời mẹ đã vất vả vì tôi.

Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi. Một mình mẹ thay bố là trụ cột gia đình chăm sóc hai chị em tôi. Từ nhỏ thiếu vắng tình yêu thương của bố, mẹ luôn chăm bẵm, vỗ về và đóng vai vào một người bố để lấp đầy khoảng trống trong chúng tôi. Cả dáng hình của mẹ toát lên vẻ khắc khổ của một đời cay đắng, lam lũ. Cái dáng người gầy gò đi liêu xiêu trong nắng chiều sắp tắt. Cái dáng người còng lưng cấy mạ giữa trưa hè tháng Sáu nắng như đổ lửa. Dáng hình ấy, cả cuộc đời tôi khắc cốt nhớ ghi. Mái tóc xanh thời con gái ngày nào giờ đã điểm bạc. Nhìn những sợi tóc trắng màu thời gian ấy, tôi biết mẹ đã vất vả vì chúng tôi biết nhường nào. Mẹ luôn che giấu nỗi cơ cực của mình bằng một đôi mắt trìu mến, ánh lên những tia bình yên khi nhìn chúng tôi cùng một nụ cười đẹp. Ánh mắt bao đêm thao thức khi chúng tôi trái gió trở trời, ánh mắt đã khóc đã cười vì vui buồn của chúng tôi, ánh mắt mà mỗi khi nhìn vào tôi thấy lòng yên tâm hơn đến lạ. Bàn tay mẹ gầy gầy xương xương, chai sần vì một đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời.

Mẹ tôi hiền lắm. Chưa bao giờ mẹ đánh hay mắng chửi nặng lời với hai chị em tôi. Mẹ lặng lẽ hi sinh thầm lặng để chúng tôi bằng bạn bằng bè. Cuộc sống mưu sinh đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ, hằn sâu dưới những nếp nhăn của thời gian vất vả. Tôi nhớ có tối mẹ cấy nốt gánh mạ rồi mới về, có những sớm mẹ dậy từ lúc gà chưa gáy để cắt rau ra chợ bán, có những trưa mẹ gặt nốt thửa ruộng dở rồi mới về trong cái nắng như thiêu như đốt. Mẹ không khi nào nói mệt nhưng tôi biết mẹ khổ cả một đời, mẹ chỉ mong sau này chúng tôi thành đạt nên người. Những đêm chợt tỉnh, tôi thấy mẹ cặm cụi bên ánh đèn vàng vá áo cho tôi,... Khi ấy tôi chỉ muốn sà vào lòng mẹ mà khóc, mà nũng nịu,...

Ngày mai - đứa con gái bé bỏng của mẹ sẽ khôn lớn, trưởng thành từ chính bàn tay diệu kì của mẹ. Mẹ hãy yên tâm về chúng con, nhất định sẽ không để phụ lòng mong mỏi của mẹ. Yêu mẹ của con!

0
1
Ngoc Hien
10/06/2020 06:11:54

Bước qua tuổi 12 đầy mơ mộng, xen lẫn chút vô tâm, tôi chợt nhận ra rằng có người vẫn luôn chăm sóc, dõi theo từng bước đi của tôi, dạy tôi biết thế nào là đúng, là sai, luôn dành thời gian trò chuyện với tôi. Người ấy không ai khác, chính là mẹ.

Mẹ tôi không phải là người phụ nữ đẹp. Hình ảnh mẹ trong tôi thật giản dị nhưng lại chứa đựng một nghị lực phi thường. Dáng mẹ không thon thả mà sao tôi thấy thân thương thế. Dáng đi uyển chuyển, nhẹ nhàng, thanh cao. Khuôn mặt mẹ không trắng trẻo mà hằn lên rõ những khó khăn, vất vả của mẹ để nuôi tôi khôn lớn. Đôi mắt mẹ trong tôi thật đẹp, nó lấp lánh niềm vui khi tôi được điếm tốt, Nó đượm buồn khi tôi mắc lỗi, nó dịu dàng khi khuyên bảo tôi. Sống mũi không cao nhưng thật hợp với khuôn mặt mẹ. Nụ cười tươi rói luôn nỏ trên đôi môi mỏng dù có gặp khó khăn, vất vả như thế nào đi chăng nữa. Bàn tay mẹ thô ráp, bên khoé mắt mẹ có những nếp nhăn trước tuổi, áo mẹ bạc màu, mưa nắng đi qua hai vai mẹ. Nắng ghé lại làm nhạt màu áo, mưa theo về làm sờn sợi vải. Hình như trông mẹ già hơn cái tuổi bốn mươi thì phải, mái tóc dài đen mượt của thời son trẻ giờ đã ngắn, mỏng đi khá nhiều. Mẹ là giáo viên, không biết có phải vì vậy mà mẹ rất hiểu tôi, chăm lo đến việc học hành của tôi rất chu đáo. Những đêm khuya, khi tôi đã đi ngủ, mẹ vẫn ngồi chăm chú bên chồng vở học sinh. Ánh mắt mẹ thật hiền dịu nhưng cũng đầy lo lắng, Đã có lần, mẹ mắng tôi khi tôi giấu mẹ bài kiểm tra bị điểm kém. Mẹ nặng lời khi tôi nói dối. Nhưng tôi hiểu rằng mẹ làm thế để tôi trở thành người trung thực và luôn tiến bộ. Đôi vai mẹ gánh đủ mọi lo toan của cuộc sông. Mẹ hứng hết những đau buồn để tôi có cuộc sông hạnh phúc, vui vẻ. Với tôi, mẹ như tia nắng ấm áp, tâm hồn mẹ soi rọi tâm hồn tôi. Mỗi lần va vấp với những khó khăn trên đường đời, tôi luôn muôn sà vào lòng mẹ đế cảm nhận được niềm tin yêu cuộc sông mẹ truyền cho tôi. Hình ảnh mẹ trong tôi rực rỡ, kiêu kì nhưng cũng thật đơn sơ, giản dị. Mẹ là một người phụ nữ giàu nghị lực, tình yêu thương của mẹ với gia đình luôn ấm áp, tràn đầy. Mẹ là người tôi luôn kính yêu và trân trọng. Mẹ luôn bên tôi khi tôi gặp khó khăn, chia sẻ với tôi những niềm vui thường ngày. Đôi với tôi, mẹ là hình ảnh cao quý nhất.

Dòng sông chỉ chảy theo một chiều xuôi êm ả, cũng như lòng mẹ chỉ lo vun vén cho gia đình. Có bao yêu thương mẹ dành hết cho bố con tôi. Hình như chưa bao giờ mẹ lo nghĩ cho riêng mình cả. Ngoảnh lại tuổi thơ yêu dấu, tôi thấy rõ bóng hình mẹ. Từ sâu trong trái tim, tôi muốn riói rằng “Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều !”.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k