Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Phát biểu cảm nghĩ của em về những ngày lễ khai giảng năm học mới và những ngày đầu tiên bước vào trường THPT

Phát biểu cảm nghĩ của em về những ngày lễ khai giảng năm học mới và những ngày đầu tiên bước vào trường THPT

5 trả lời
Hỏi chi tiết
543
1
1
ARIA
13/09/2020 09:20:31
+5đ tặng

Qua rồi cái thời cấp hai, nửa ngây ngô, nửa dại khờ, mỗi ngày áo trắng, khăn quàn đỏ cắp sách tung tăng tới trường. Thuở ấy chúng ta vẫn mặc định mình là những đứa trẻ, hầu như chẳng biết lo lắng là gì, cái nghĩ đến nhiều nhất chắc là việc học và việc chơi. Nhưng hôm nay đây, lần đầu tiên bước vào mái trường cấp ba, vô hình trong tôi đã có những thay đổi đáng kể trong tâm hồn.

Giữa một lớp học, hơn bốn mươi học sinh, tôi cảm thấy thật xa lạ và có chút gì đó bỡ ngỡ, tôi cứ muốn thu mình về một góc nhỏ, dĩ nhiên tôi không phải là học sinh lớp một với ý định khóc nhè nữa. Nhưng cái cảm giác bỡ ngỡ thì vẫn tràn trong tâm trí. Buổi đầu tiên tôi bước vào mái trường cấp ba cũng chính là buổi khai giảng đầu tiên ở trung học phổ thông của tôi. So với cái sân trường trung học cơ sở chứa lưa thưa vài trăm học sinh, thì đối với tôi, cái sân trường lố nhố tới gần 2000 học sinh này khiến tôi cảm thấy choáng ngợp. Nam mặc đồng phục, sơ vin gọn gàng, trông ai nấy thật sáng sủa, còn đám con gái chúng tôi thì được thử cảm giác mới trong bộ áo dài trắng muốt tinh tươm và chúng tôi không còn đeo khăn quàng đỏ thắm nữa. Quả thật tôi vẫn còn chưa quen với việc mặc áo dài cho lắm, nhưng tôi vẫn thấy nó thật đẹp và cảm thấy thật tự hào khi được mặc chiếc áo dài xinh xắn mà mẹ may cho từ tháng trước ấy.

Hôm khai giảng là một ngày nắng đẹp, trời xanh ngắt, thỉnh thoảng mới có một đám mấy trắng như cục bông lơ lửng bay ngang trời. Buổi khai giảng diễn ra rất suôn sẻ, tôi nhìn thấy mái trường bề thế, xinh đẹp mà lòng cũng có cảm giác vui sướng và rạo rực hẳn lên, tuy nhiên tôi chỉ giấu nó trong lòng. Tôi rất ấn tượng với hàng phượng vĩ cổ thụ trong sân trường, chắc cũng đâu đó tầm chục cây, cây nào cũng xum xuê bóng mát, dưới mỗi gốc cây đầu có một chiếc ghế đá. Tôi tưởng tượng đến buổi ra chơi mà cầm sách ra đó ngồi thì phải tuyệt vời lắm, có thế tôi lại càng yêu hơn ngôi trường này hơn một chút. Trong suốt buổi ngồi dưới cái nắng nhàn nhạt ngoài trời để lần lượt nghe ban giám hiệu cùng thầy cô phụ trách lên phát biểu, khi các bạn mải mê che nắng, hoặc bông đùa vài câu với nhau, thì tôi lại tò mò nhìn vào những ô cửa sổ ngả màu nâu ở các phòng học, rồi dự đoán xem lớp mình sẽ học phòng nào. Trường tôi rất đông giáo viên, nghe bảo có tới gần trăm người, hôm nay ai nấy đều ăn mặc rất lịch sự, đặc biệt những tà áo dài xinh xắn của các cô cứ làm tôi thích thú mà ngắm không rời mắt nổi. Thế rồi, tôi lại bắt đầu quan sát thầy chủ nhiệm lớp, ấn tượng ban đầu của tôi về thầy rất tốt, cả người thầy đều toát lên một vẻ lạnh lùng và tài giỏi, tôi nghĩ thầy có lẽ sẽ là một giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc lắm đây.

Sau khi kết thúc buổi khai giảng chúng tôi được thông báo đi nhận lớp và nhận thời khóa biểu. Khi đã yên vị ở một góc khá yên tĩnh và phù hợp, tôi bắt đầu thấy những tiếng thì thầm nói chuyện, và tôi phát hiện ra mình cô đơn, bởi tôi chẳng quen ai cả, tôi cũng chưa dám bắt chuyện với ai, bởi tôi vẫn quen để người ta bắt chuyện trước. Lúc này đây tôi bắt đầu cảm thấy buồn bã trong lòng, tôi nhớ đến mấy đứa bạn mà thời cấp hai vẫn thường gắn với nhau như hình với bóng, học chung, chơi chung, đến thi học sinh giỏi cũng chọn cùng một môn, vậy mà giờ đây phải xa chúng nó để tìm đến tương lai khác. Chắc có lẽ sau này cũng ít có cơ hội gặp lại. Thầy chủ nhiệm bước vào lớp, giọng thầy trầm trầm, thầy nói rất ngắn gọn về nội dung học về định hướng trong những năm học tới. Tôi nhìn vào thời khóa biểu mà thấy có chút áp lực, bởi lớp tôi vốn là một trong hai lớp chọn ban tự nhiên, nên thời khóa biểu hiển nhiên sẽ dày đặc hơn, hầu như toàn học cả ngày. Ôi, thế là xa rồi những ngày tháng rong chơi, mai đây tôi sẽ bắt đầu vào những buổi học ngập đầu, những buổi giải bài tập hoa mắt, tôi sẽ bắt đầu phải suy nghĩ đến chuyện ôn khối nào, thi ngành gì, học đại học ở đâu,... và ti tỉ những chuyện khác nữa. Tôi bỗng tò mò không biết những bạn khác có nghĩ như tôi không, trước đây các bạn ấy như thế nào. Nhưng ngoài mấy điều lo lắng vụn vặt, tôi cũng đã thấy những năm tháng cấp ba đầy thử thách và cũng đã thấy một cánh cửa mới đang dần mở ra cho tôi.

Nói thật ngày đầu đến trường đối với một đứa đã 15 tuổi như tôi nó không có nhiều kỷ niệm đặc biệt, ngoài cảm giác hơi bỡ ngỡ và lạc lõng một chút. Và tôi nghĩ rằng tất cả học sinh đều như vậy, chẳng qua mức độ nó như thế nào mà thôi. Tôi luôn có một niềm tin vững chắc rằng đây sẽ là ngôi trường mà tôi có thể học tập và định hướng cho mình một tương lai thật tốt, cũng chẳng hiểu vì sao tôi có niềm tin lạ lùng như vậy, nhưng tôi vẫn tin chắc là như thế, đây cũng là một khởi đầu tốt cho bước đường của tôi sau này.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
1
ARIA
13/09/2020 09:21:00
+4đ tặng

Trong cuộc đời của mỗi người, chúng ta chắc hẳn sẽ có những sự kiện mang tính bước ngoặt lớn. Đó có thể là lần đầu tiên bạn cất lên tiếng nói bi bô, lần đầu tiên bạn chập chững bước từng bước chân, lần đầu tiên bạn cắp sách tới trường. Đối với tôi, để lại nhiều dấu ấn sâu đậm nhất chính là ngày đầu tiên tôi bước vào mái trường THPT Dương Xá.

Tôi nghĩ rằng, ai cũng có rất nhiều cảm xúc khó có thể diễn tả được vào ngày đó. Trước đó, chúng tôi đã trải qua một thời gian ôn tập dài và đầy căng thẳng để có được một tấm vé vào trường THPT công lập nào đó. Với tôi, đó là khoảng thời gian đầy khó khăn bởi tôi học gần kém nhất lớp, nhất là về môn Toán. Có một khoảng thời gian đầy áp lực từ bài vở, thầy cô, gia đình và có lúc tôi còn có ý định buông xuôi. Nhưng có một bàn tay đặt lên vai tôi và nói “ cố gắng em ạ, nhất định thành công!” đó là lời của cô giáo dạy môn văn của tôi khiến tôi có thêm động lực. Và cứ vậy, tôi cố gắng không ngừng và đạt được thành công chính là ngày hôm nay. Tôi đi thẳng và bước qua cánh cổng của ngôi trường cấp ba mà tôi hằng mong ước và cũng có rất nhiều các bạn học trò như tôi ao ước được vào mái trường này.

Ngày hôm đó, tôi nhớ là khoảng giữa tháng 8, đó cũng là ngày nhập học, nhận lớp và cô giáo. Sau tiếng gọi loa là rất nhiều các bạn học sinh như tôi xếp hàng ngay ngắn. Chúng tôi biết được lớp của mình qua tấm bảng dán gần cổng trường. Lần đầu tiên bước vào trường để lại ấn tượng với tôi chính là khoảng sân trường. Trước đó, tôi học trường làng nên sân trường bé lắm. Nhưng sân trường mà tôi đang đứng bây giờ rất rộng, rất lớn. Trên sân trường còn trồng rất nhiều những cây cổ thụ, thân to. Tôi đoán là nó được trồng từ khi trường mới thành lập. Nghe nói, trường tôi thành lập được hơn 40 năm rồi. Tôi nhìn lên bục sân khấu, trên đó có in dòng chữa “Tiên học lễ, hậu học văn” đầy ý nghĩa biết bao. Tôi quan sát tất cả mọi nơi, ở đây xa lạ quá từ bạn bè, thầy cô. Thỉnh thoảng, tôi chỉ gặp được hai, ba bạn cùng trường cũ nhưng khác lớp. Chúng tôi xếp hàng ngay ngắn và nghe những quy định của trường. Tiếp đến, chúng tôi nhận cô giáo chủ nhiệm. Cô chủ nhiệm lớp tôi tên Thủy dạy môn Sinh học. Cô nhìn rất hiền, khuôn mặt tròn phúc hậu lắm. Chúng tôi theo cô lên lớp.

Vào lớp, đó mới chính là khoảng thời gian tôi kết thân được rất nhiều bạn mới. Chúng tôi bắt đầu hỏi tên nhau, ở đâu, trước đây học trường nào? Ở môi trường mới này, bạn bè nhiều hơn rất nhiều, chúng tôi có khi nhà ở xa nhau cách đến gần chục cây số. Vậy mà, lần đầu tiên gặp nhau, làm quen với nhau mà như đã thân thiết từ lâu lắm rồi. Tôi vui lắm vì được kết bạn với nhiều bạn mới. Tôi còn được cô giáo và các bạn bầu làm lớp trưởng. Cô bé rụt rè trước đây đã không còn, thay vào đó, tôi cảm thấy mình cần phải tự tin hơn, mạnh dạn hơn. Ở lớp học này, bạn bè này, thầy cô này tôi sẽ học được rất nhiều điều mới và bổ ích.

Vậy là ngày nhập học của tôi cũng kết thúc. Một cảm giác vui sướng và đầy hãnh diện trong tôi trước thành quả mà tôi đã cố gắng. Tôi tự hứa với bản thân mình cần học tập, trau dồi nhiều hơn nữa để thành công trong bước đường sắp tới.

1
1
ARIA
13/09/2020 09:21:43
+3đ tặng

Mỗi chúng ta ai cũng phải trưởng thành, lớn khôn. Những sự trưởng thành, khôn lớn đó luôn được đánh dấu bằng những cột mốc vô hình hoặc hữu hình. Tôi cũng giống các bạn, thời gian và những trang sách vở làm tôi trưởng thành hơn và một trong những cột mốc chứng minh tôi đã lớn hơn đó chính là việc tôi đã chính thức được đặt chân mái trường Trung học phổ thông. Vui mừng, hạnh phúc, trưởng thành là những cảm xúc tôi đang trải qua và pha vào đó là chút hồi hộp của ngày đầu đến trường.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi đi học, cũng không phải là lần đầu tôi đặt chân đến ngôi trường này. Trước đây, tôi có vào lần đến trường cùng anh mình, lúc ấy tôi mới chỉ là đứa trẻ, thấy các anh chị ai cũng cao lớn và năng động tôi đã thầm ước mình lớn thật nhanh để có thể vào học ở đây. Lần gần nhất tôi đến trường là lần tôi thi vào lớp mười. Cái cảm giác được ngồi trong lớp học mới khiến tôi cảm thấy mình lớn hơn hẳn. Tôi biết khi bước chân vào đây tôi sẽ phải chín chắn hơn, biết suy nghĩ hơn và sống tốt hơn. Thế mà lần này đặt chân đến trường tôi lại mang cảm giác hoàn toàn khác. Tôi chính thức được mặc chiếc áo đồng phục của trường, trở thành “con dân” của ngôi trường này có gì đó rất tự hào về bản thân mình.

Ngôi trường hôm nay khác lạ quá. Vẫn ghế đá, hàng cây và lớp học đó nhưng có lẽ do sự hiện diện của những người học trò mới như chúng tôi mà ngôi trường cũng trở nên mới mẻ và vui tươi hẳn ra. Các bạn cùng trang lứa với tôi có gì đó ngượng ngùng nhưng không giấu nỗi niềm vui trên gương mặt. Bước vào ngôi trường mới, chúng tôi có thêm người bạn mới. Trường cấp ba rộng và to hơn ngôi trường cấp hai của chúng tôi rất nhiều. Tôi ngó nghiêng nhìn quanh những gương mặt lạ lẫm, khó khăn lắm mới nhận ra một người bạn cùng ngôi trường cấp hai, lòng chợt vui sướng như vớ được vàng vì ít nhất tôi biết rằng mình không cô đơn ở ngôi trường rộng lớn này.

Tâm hồn tôi đang trôi lạc ở nơi nào đó với những mơ mộng về ngôi trường mới thì tiếng trống vào lớp vang lên khuấy động không gian. Tôi đã chuẩn bị đến trường từ rất sớm và tìm được đến lớp học của mình nên không bị vội vàng như những bạn học sinh đằng kia, vừa lạ lẫm vừa háo hức cho năm học mới. Tôi ngồi nhìn vu vơ quanh lớp học. Chà! Bàn ghế tươm tất, sạch sẽ và thơm tho quá, lớp học được trang trí đơn giản nhưng cũng rất đẹp. Tôi nhận ra có năm người bạn học cùng trường cấp hai với tôi giờ ngồi chung lớp, chúng tôi chạm mắt nhau, mỉm cười chào nhau khiến tôi cảm thấy thân thuộc, đỡ bơ vơ giữa hơn bốn mươi con người. Bàn tôi có bốn người: tôi, hai bạn gái và một bạn trai. Chúng tôi quay sang bắt chuyện, làm quen với nhau, hỏi tên và dăm ba câu chuyện khác nhưng nó làm cho chúng tôi gần gũi nhau hơn.

Cô giáo bước vào lớp, trên tay cô cầm tập giáo án vào cây thước gỗ. Cô là giáo viên dạy ngữ văn kiêm luôn chủ nhiệm lớp tôi. Cô bước đi khoan thai và hiền hậu. Cô cất tiếng chào, sau đó giới thiệu cho chúng tôi về ngôi trường, về lớp học, nội quy và cả môn học nữa. Cô đã làm cho những đứa học sinh mới như tôi quên đi cảm giác lạ lẫm, ngại ngùng thay vào đó là sự say mê học hành. Bốn mươi lăm phút đồng hồ trôi qua nhanh chóng, tiếng trống ra chơi làm chúng tôi bừng tỉnh và tiếc nuối sao giờ học lại quá ngắn ngủi. Những tiết học sau cũng diễn ra vô cùng suôn sẻ và thuận lợi. Giờ chơi, chúng tôi dành thời gian để nói chuyện và làm quen với nhau, chẳng mấy chốc tiếng cười nói đã râm ran khắp phòng học.

Ngày đầu tiên tôi đi học dưới mái trường cấp ba tràn đầy năng lượng và niềm vui. Giờ đây, tuy gần hết kì học nhưng ngồi hồi tưởng lại ngày ấy trong lòng tôi lại vui mừng khôn siết và có những cảm xúc không thể diễn tả được. Ngôi trường này sẽ là nơi chứng kiến chúng tôi trưởng thành, khôn lớn và bước chân vào cánh cửa của trường đại học. Dù sau này có đi đâu hay trở thành người như thế nào, trong trái tim tôi, tôi sẽ luôn nhớ về ngôi trường với những tình cảm đẹp đẽ nhất.

1
1
ARIA
13/09/2020 09:22:09
+2đ tặng

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi để lại cho con người ta nhiều dư âm vang vọng. Và rồi, nó đã khắc lên trái tim mỗi cô cậu học trò niềm say sưa ngây ngất trong những kỉ niệm một thời. Thế là đã chia tay với những tia nắng hát lên theo từng tiếng ve, chia tay với chùm hoa phượng vĩ, với màu khăn quàng đỏ thắm trên vai, đặt lại bao niềm nhớ nhung, nuối tiếc dưới mái trường Trung học cơ sở. Giờ đây, ngưỡng cửa thời gian của những thử thách dưới mái trường Trung học phổ thông đang rộng mở chào đón chúng ta. Trong cái không khí mát mẻ của những cơn mưa đầu thu, lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường.

Kết thúc một đường đua dài với nhiều dấu ấn khó phai, kể từ giờ phút này, tôi – bạn và tất cả chúng ta sẽ bắt đầu từ một chân trời mới trong cuộc hành trình vươn tới đỉnh cao của tri thức. Khép lại những giây phút lén nhìn qua ô cửa sổ ngắm những chùm phượng vĩ xanh non, những nhánh bằng lăng tím biếc mà lòng ao ước đến khoảnh khắc được thỏa mình “quậy phá” trong mùa hè nắng cháy. Mới đó mà cũng chỉ còn thưa thớt vài chùm hoa phượng nở muộn, vài cành bằng lăng còn sót lại và đâu đó không còn bản đồng ca râm ran mùa hạ nữa! Ánh nắng oi bức, chói chang đã “chạy trốn”, để lại theo sau là cái không khí mát mẻ của mùa thu. Điều đó cũng có nghĩa mùa tựu trường đã điểm, tiếng trống trường chuẩn bị ngân vang, ngưỡng cửa Trung học phổ thông đã đến. Tôi thật tự hào và vui mừng biết bao khi mình được học dưới mái trường mang tên Quảng Xương I – nơi đã để lại những kỉ niệm khó phai trong những ngày vui chơi – học tập. Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cánh hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng.

Tháng Tám – tháng giao mùa từ cuối hạ đến đầu thu – cái khoảnh khắc mà lá vàng bắt đầu rơi cuốn theo hương ổi găng đánh thức cả một miền kí ức thì đó cũng là phút giây tôi bước vào cánh cửa của một thế giới hoàn toàn khác – một thế giới muôn màu muôn vẻ. Tất cả những điều ấy sẽ để lại trong tôi một kí ức khó phai của buổi đầu tựu trường. Tôi sẽ phải làm quen dần với môi trường ở đây bởi những thử thách trên con đường đó sẽ khác hoàn toàn con đường tuổi thơ ở cấp Trung học cơ sở.

Tôi vẫn nhớ như in buổi đầu bước vào cái thế giới muôn màu muôn vẻ ấy. Ngày đầu tiên đến với mái trường Trung học phổ thông Quảng Xương I không phải là một ngày đẹp trời trong không khí mát mẻ của mùa thu, cũng không phải tiết trời oi ả, nóng nực của mùa hạ mà là một ngày nắng ấm – khoảnh khắc đẹp nhất của giây phút chuyển mùa. Một bầu trời trong xanh hiện ra với những đám mây bàng bạc trôi nhẹ dưới ánh bình minh, từng vạt nắng bắt đầu trải dài trên khắp nẻo đường, ngõ xóm. Tôi thấy mình như lớn hơn, trưởng thành hơn và dường như xuất hiện trong tôi là một cảm giác lạ lùng, xốn xang biết chừng nào!

Hồi tưởng lại điều này trong những năm về trước – thời điểm đang còn thỏa sức nô đùa dưới mái trường Trung học cơ sở thân yêu. Sau ba tháng hè “quậy phá”, chúng tôi trở lại với mái trường thân quen, với những hàng cây, ghế đá thấm nhuần bao kỉ niệm. Nhưng bây giờ, trước mắt tôi không còn là những hàng cây, ô cửa in đậm kỉ niệm nữa mà là một chân trời mới lạ. Lúc này, hình cảnh đầu tiên hiện lên trước mắt tôi là hai hàng dừa trong khuôn viên như “đội ngũ lễ tân” dẫn lối vào trường. Hàng chữ “Trường Trung học phổ thông Quảng Xương I chào mừng các em học sinh lớp 10” chạy trên bảng điện tử làm tôi càng thêm hãnh diện, vui sướng khi được trở thành một thành viên của đại gia đình Quảng Xương I. Từ cổng trường đi vào, hình ảnh đầu tiên hiện ra là dãy nhà hai tầng hình chữ U cùng những bồn hoa, cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng. Toàn bộ khung cảnh của trường hiện lên trong nắng sớm thật đẹp và uy nghiêm. Mọi thứ ở đây hoàn toàn mới mẻ và xa lạ! Bằng lòng tự tin và kiêu hãnh của một thành viên mới, tôi bước vào trường và điều đó cũng đã đánh dấu một bước khởi đầu mới trong chặng đường dài.

Vào đến trường, nhìn những chùm hoa phượng nở muộn, những cánh hoa bằng lăng tím biếc, từng hàng ghế đá, tôi lại nhớ những kỉ niệm khó phai của tuổi học trò. Nhìn những chú chim non đang ríu rít hót, xen vào đó là những tiếng ve còn sót lại của khoảng trời mùa hạ, lòng tôi lại trào dâng nhiều cảm xúc phức tạp. Trong khoảnh khắc ấy, tôi lại bắt gặp “lũ quỷ” học chung từ lớp sáu. Và điều đó cũng là điểm khởi đầu cho một tình đoàn kết, là cánh cửa thời gian để tìm lại quá khứ với những mong ước kỉ niệm một thời.

Kế sau ngày đầu tiên đầy cảm xúc ấy là hai tuần học – mở ra bao thử thách, là cơ hội để cho các thành viên mới được làm quen với môi trường học mới, bạn mới, thầy mới trước khi chính thức cho một cuộc đua. Hai tuần học kể ra là ít so với quãng thời gian bốn năm ở trường Trung học cơ sở, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đã gắn kết bao kỉ niệm, bao tình bạn bè gắn bó từ nhiều vùng đất khác nhau về đây học tập. Và dường như, những tiếng cười đùa hồn nhiên trong giờ ra chơi, những tiếng nói chuyện vui vẻ đã làm cho giữa mọi người không còn khoảng cách. Tất cả điều đó đã xua tan đi sự rụt rè, e ngại của những buổi đầu làm quen. Không chỉ vậy, trong lòng tôi cũng như bao bạn khác đã đầy ắp những hình ảnh không kém phần thân thương về ngôi trường, thầy cô nơi đây. Nét mặt hiền dịu, giọng nói ấm áp làm cho tôi thêm tự nhiên và trân trọng hơn về gia đình thứ hai này. Chắc hẳn, đây không chỉ là cảm giác của riêng mình tôi mà còn là của bao lớp thế hệ học sinh trong những ngày đầu ở trường mới.

Sau hai tuần học với những dấu ấn khó phai, chúng tôi được trở về với gia đình nhỏ của mình để bắt đầu tiến bước trên đường đua đầy cam go, thử thách. Điều làm tôi vui sướng hơn cả là khi được học tập và vui chơi tại mái nhà 10T1. Trong lòng tôi lúc này không có gì hơn sự vui sướng, niềm phấn khởi, tự hào. Bài học đầu tiên của chúng tôi tại gia đình bé nhỏ, thân yêu này là những hiểu biết về đại gia đình Quảng Xương I – nơi nuôi dưỡng bao ước mơ của những thế hệ học trò – là nơi chúng tôi có thể đặt niềm tin và trao đi những ước mơ, hi vọng và gặt về những thành công ở phía chân trời mới.

Gần hai tháng để tiếp cận, vui chơi và học tập dưới mái trường này, cảm xúc mỗi cô cậu học trò mỗi khác, nhưng trong lòng tôi luôn tràn ngập một thứ gì đó khó có thể diễn tả nổi. Rồi điều đó càng được nhân lên gấp bội khi ngày khai giảng đã đến, tiếng trống trường ngân vàng chào đón bao thế hệ học trò, tà áo trắng tinh khôi, những nét mặt tươi cười chào đón năm học mới và xen vào đó là sắc thắm của những lá cờ Tổ quốc trên tay đã làm cho sân trường ngày hôm ấy càng thêm nhộn nhịp. Trong không khí phấn khởi của một ngày mùa thu đầu tháng Chín, từng tia nắng ló sau ngọn cây soi sáng thêm cho nét mặt của tuổi học trò một ấn tượng khó phai. Và đặc biệt hơn nữa, hòa chung với không khí phấn khởi của ngày khai trường, mái trường Trung học phổ thông Quảng Xương đã long trọng đón đại biểu cấp Trung ương về dự. Và một trong số đó là người con của đất Quảng Xương thân yêu – bác Tô Huy Rứa. Trong lòng tôi lúc này rạo rực lên một niềm kiêu hãnh, một sự hãnh diện của một cậu học trò. Niềm vui xen lẫn tự hào đang thể hiện rất rõ trên từng khuôn mặt. Thầy và trò trong niềm vui phấn khởi hứa hẹn một năm học đầy niềm tin và hy vọng. Tiếng trống trường mùa thu đã điểm như vội vã thúc giục chúng tôi học tập thật tốt để tự khẳng định mình. Thâm tâm tôi bất chợt “thành tiếng”, từ lúc đó, tôi đã chính thức hòa nhập vào môi trường mới – mái trường Trung học phổ thông Quảng Xương I mến yêu.

Mọi vật đều sợ thời gian bởi lớp bụi của thời gian sẽ phủ mờ đi tất cả. Nhưng tôi sẽ không để lớp bụi thời gian ấy phủ mờ đi những kỉ niệm, dấu ấn học trò của mình trong những ngày đầu tựu trường và quan trọng hơn là ba năm phấn đấu. Quãng thời gian ba năm tuy ít so với cả quá trình lĩnh hội tri thức nhưng cũng đủ để tự khẳng định mình và thay đổi tương lai của bản thân trở nên tươi sáng hơn. Bất chợt lúc đó, thoáng qua suy nghĩ tôi như một đám bây nhẹ qua đỉnh núi, như làn sóng của biển khơi cuốn theo hương vị ngào ngàn với những lời hứa từ tận đáy lòng. Là một thành viên mới của đại gia đình Quảng Xương I, không chỉ tôi mà cả thế hệ khóa 53 của trường sẽ chung tay đoàn kết, phấn đấu đưa trường đi lên bằng việc học tập, rèn luyện thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của cha mẹ, công ơn dưỡng dục của thầy cô, để là tấm gương sáng cho bao lớp đàn em phía sau. Và đặc biệt hơn, tất cả điều đó sẽ không làm phai đi những kỉ niệm dấu yêu của những ngày đầu tiên tựu trường.

Ngôi trường này – trường Trung học phổ thông Quảng Xương I không chỉ là nơi tôi – bạn và tất cả chúng ta dừng chân lại ba năm mà còn là nơi để lưu trữ cả tâm hồn lớp lớp thế hệ học trò, nơi cho chúng ta lưu giữ những kỉ niệm đẹp về nó, về những người bạn và thầy cô nơi đây. Dẫu thời gian có ngừng trôi, Trái Đất có đổi vòng quay đi chăng nữa nhưng một khi trái tim con người ta vẫn còn đập thì tôi sẽ không bao giờ quên được kỉ niệm của những ngày này – những ngày đầu tôi bước vào mái trường Trung học phổ thông Quảng Xương I – những ngày mát mẻ với những tia nắng ấm của mùa thu êm dịu.

1
1
ARIA
13/09/2020 09:22:42
+1đ tặng

Chắc hẳn trong chúng ta ai cũng sẽ có riêng cho mình những khoảnh khắc khó quên của quãng đời học sinh. Và đối với tôi cũng vậy, những ngày tháng chia tay với mái trường cũ để bước vào môi trường mới, một cánh cửa mới của đời tôi thật sự là giây phút khó quên.

Chia tay với chiếc khăn quàng đỏ, với mái trường cấp hai, ngưỡng cửa cấp ba đã dần đến. Một cảm giác bồi hồi, là lạ lại tràn về trong tôi. Tôi ngỡ như mình được trở về với những ngày đầu bước vào lớp Một, ngỡ như những ngày đầu chập chững bước qua cánh cổng THCS. Cảm giác ấy vẫn khó tả như ngày nào. Cánh cửa THPT đã mở ra sau ba tháng hè oi ả. Nơi đây giờ đối với tôi xa lạ hoàn toàn. Trường mới, bạn mới, thầy cô mới, cách học mới và cả một môi trường mới. Tôi sẽ phải thích nghi dần, làm quen dần với môi trường mới vì ba năm cuối ở đây sẽ quyết định cuộc đời tôi. Tôi bất chợt nghĩ rằng đây sẽ là khoảng thời gian thật sự gian nan, thử thách vì đây là nơi tôi cho là xa lạ. Nhưng không, ý nghĩ ấy dần bị dập tắt khi tôi đến trường nhận lớp, biết thầy cô, bạn bè, lớp học mới. Lúc ấy, tôi mới biết tất cả đều thân thiện như những ngày tôi còn học ở các lớp dưới. Mọi thứ quả thật đều rất mới, từ quang cảnh, ngôi trường và đến cả những con người. Thế nhưng tất cả như đều lưu lại cho tôi những kí ức về buổi đầu chập chững ấy. Tháng Tám - tháng giao mùa từ cuối hạ sang thu - tháng mà những chùm phượng vĩ chỉ còn thưa thớt vài nhánh nở muộn. Và cũng là tháng mà chúng tôi đến trường với những bài học đầu tiên. Giờ đây tôi đã là học sinh cấp ba, được khoác trên mình bộ đồng phục áo trắng viền xanh kết hợp váy xanh xếp li có vẻ trông tôi nữ tính hơn so với hồi cấp 2 mặc quần tây áo trắng. Được mặc bộ đồng phục mới mà trước đây tôi chưa từng mặc, ngồi gần người bạn tôi chưa từng quen, được học những thầy cô mà giờ đây tôi mới biết. Những cảm xúc lại trào dâng khó tả xen lẫn cả niềm vui nhưng hòa vào đó lại thoáng chút nỗi buồn. Niềm vui vì tôi đã như được trưởng thành hơn và được biết thêm nhiều điều mới mẻ tử những bài dạy, bài học mới. Nhưng tôi buồn vì đâu đó tôi thoáng thấy những người thầy cũ, những người bạn cũ và cả những lời khuyên chân thành của thầy cô vào ngày tôi tốt nghiệp cấp 2. Nhưng thời gian có bao giờ dừng lại, nó sẽ lặng lẽ trôi mãi, trôi mãi không bao giờ dừng. Và tôi sẽ phải cố gắng để nắm giữ tưng giây, từng phút ấy.

Mái trường THPT là nơi tôi chỉ "dừng chân"ở ba năm học. Ba năm quãng thời gian không phải là dài nhưng tôi nghĩ thời gian ấy đã đủ để tôi lưu giữ những kỉ niệm đẹp về ngôi trường mới này. Và có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được ngày này -ngày đầu tiên tôi bước vào ngưỡng cửa THPT.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo