Thuở xa xưa, có một gia đình chỉ có hai mẹ con. Người mẹ xấp xỉ tuổi sáu mươi, còn người con gái chỉ độ chín mười tuổi. Nhà họ rất nghèo nhưng họ sống phúc đức nên được bà con lối xóm thương yêu, quý mến. Một lần, người mẹ ốm nặng. Cô con gái thương mẹ lắm, cô bé túc trực bên giường bệnh không rời mẹ một bước, tận tụy chăm sóc mẹ ngày đêm nhưng bệnh của người mẹ vẫn không thuyên giảm mà mỗi ngày mỗi nặng thêm. Rồi một hôm mệt quá, cô bé thiếp đi lúc nào không biết.
Trong giấc chiêm bao,bỗng một bà tiên hiện ra. Bà đến bên cô bé, vuốt tóc cô bé rồi đưa cho cô một gói thuốc. Bà tiên dặn:
- Con thật hiếu thảo, đây là thuốc của mẹ con.Con hãy hòa thuốc này với nước sôi để nguội rồi cho mẹ uống ngay.
Người con vô cùng sung sướng và bừng tỉnh giấc, vội vàng làm theo lời bà tiên trong giấc mơ.Cô vội vàng hòa thuốc cho mẹ uống.Kì diệu thay, mẹ cô ngồi ngay dậy, người khỏe khoắn như chẳng có bệnh gì. Cô bé thuật lại cho mẹ biết chuyện bà tiên đến giúp đỡ ra sao. Hai mẹ con quỳ xuống tạ ơn bà tiên. Hai mẹ con lại sống hạnh phúc như xưa.