LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Viết văn mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất

Đề: Viết văn mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất
VĂN BIỂU CẢM

4 trả lời
Hỏi chi tiết
864
1
1
Ngố Liên
02/11/2020 20:07:51
+5đ tặng
Ở lứa tuổi cấp 1 mẹ thường bắt tôi ngủ trưa và học bài, tôi không nghe thì bị mẹ đánh, lúc đó tôi rất ghét mẹ, đôi khi tâm trí tôi thấy "mẹ thật là ác”. Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, đến khi lên cấp 2, tôi ghét mẹ vì luôn bị xét nét. Lúc đó, tôi chỉ muốn xách ba lô ra ở riêng. Tôi ghét mẹ lắm! Tôi từng muốn không có mẹ trên đời này…Tôi có tính đua đòi mà gia đình thì không khá giả lắm. Năm tôi học lớp 9, tôi bắt mẹ phải cho tôi học trường tư dù học phí rất cao, lúc đó tôi suy nghĩ thật nông cạn. Mỗi lần ba tôi về, thấy tôi hư là lại gọi mẹ ra la và ba mẹ tôi thường cãi nhau vì tôi…

Lên cấp 3, các bạn lớp tôi ai cũng được tổ chức sinh nhật, riêng tôi từ bé đến giờ chưa có lần nào. Tôi về xin tiền mẹ, mẹ bảo tốn kém và chỉ cho vài trăm mời bạn bè uống nước. Tối hôm đó, tôi bù lu, bù loa ăn vạ đủ kiểu, thấy vậy, mẹ vẫn kiên quyết không cho vì vậy tôi bắt đầu cáu giận, cãi với mẹ còn hơn cãi nhau với bạn cùng lứa…Đỉnh điểm mâu thuẫn giữa tôi và mẹ là năm lớp 11, tôi chuyển về gần nhà học, đây là năm tôi không thể quên những gì tôi đối xử với mẹ. Ngày Noel tôi đã dặn mẹ đón sớm hơn mà mẹ lại quên. Báo hại là hôm đó, tôi phải đi bộ cả tiếng đồng hồ. Về tới nhà, tôi cãi lộn với mẹ, nói những câu nói mà chính tôi cũng không tưởng tượng được.

Tối Giáng sinh, tôi đi Nhà thờ chơi nhưng khi bước xuống cổng, mẹ vẫn cằn nhằn và la tôi trước mặt bạn bè. Tôi đã không suy nghĩ mà ném cả khóa cổng vào người mẹ, làm bàn tay mẹ bị bầm tím cả tháng trời. Lúc đó tôi rất giận mẹ, nhưng tôi cũng thấy chưa có đứa con gái nào lại hư như tôi. Trong thâm tâm, tôi biết rằng mẹ cũng rất quan tâm tới tôi nhưng vì mẹ hay la mắng và bắt tôi phải theo khuôn phép nên tôi thấy khó chịu. Thêm vào đó, thấy bạn bè của mình có được nhiều thứ và được ba mẹ chiều chuộng, dễ dãi nên lúc nào tôi cũng chỉ muốn mẹ mình bằng một góc nhỏ của mẹ đứa bạn…

Nhưng mọi việc đã bắt đầu đổi thay khi tôi học lớp 12. Tôi đã gặp khó khăn lớn với đám bạn cùng khối. Đó là những đứa bạn mà tôi từng nói với mẹ là chúng còn tốt với tôi hơn cả mẹ. Chúng tôi bắt đầu chia phe và lên facebook lời qua tiếng lại, rồi chúng kéo nhau đến tận nhà để đòi đánh tôi. Rồi chúng cô lập để bạn bè trong lớp dần xa lánh tôi. Mâu thuẫn kéo dài, nhiều ngày liền và điều đó khiến tôi mất ăn mất ngủ. Khi vượt qua giới hạn chịu đựng của mình, tôi kể cho mẹ nghe những rắc rối và xin mẹ cho chuyển trường. Hôm đó, tôi bị mẹ la rất nhiều, mẹ bảo tôi: “Mày chết đi cho nhẹ đầu” và quyết định cho tôi nghỉ học luôn. Tuy nói vậy, nhưng mẹ vẫn bên tôi những lúc tôi suy sụp. Mẹ cho tôi một cơ hội mới tại ngôi trường khác.

Tối hôm đó, mẹ không ngủ được và trằn trọc suốt đêm. Lúc ấy, tôi bắt đầu thấy hận vì đã đi theo bạn bè mà quay lưng với mẹ. Sáng hôm sau, mẹ dậy từ sớm để chở em tôi đi học, sau đó quay lại chở tôi lên trường xin rút học bạ cho tôi. Trưa nắng, mẹ không ngủ trưa mà chở tôi lên trường mới để xin học. Chiều mẹ với tôi về, mẹ vừa chạy vừa đi đón em, vừa lo soạn đồ ăn để đưa tôi vào trường nội trú học. Hơn 7 giờ tối, vì nội quy trường không được mặc quần ngắn, mẹ lại chạy đi mua quần cho tôi. Cả ngày mẹ không ăn uống đủ, lại lăn lộn ngoài đường vì tôi. Điều đó đã thực sự thay đổi suy nghĩ của tôi về mẹ. Đi học nội trú xa nhà, tôi lại muốn quay về khoảnh khắc đẹp khi có mẹ bên cạnh. Tôi thầm hiểu và ngày càng quý trọng mẹ hơn. Mẹ không hề ghét bỏ tôi như tôi nghĩ, hồi bé mẹ bắt tôi ngủ trưa và học bài thì tốt cho tôi chứ mẹ có được gì. Đánh tôi đau, mẹ còn đau hơn cả trăm lần như thế. Tôi còn nhớ, ngày còn nhỏ, cứ mỗi lần mẹ đánh tôi là tối mẹ lại ngồi bóp mật gấu cho tôi.

Và ở trường mới, tôi phải vô cùng biết ơn cô giáo dạy văn của mình. Bởi cô đã từng dạy để giúp mỗi chúng tôi kịp nhận ra rằng: “Cha mẹ chúng ta là những người rất tốt, tuy đôi khi họ có thể chưa đúng, nhưng chắc chắn một việc đúng nhất mà họ đã làm được là cho chúng ta được đến trường. Để chúng ta hiểu được là chúng ta có sự hiểu biết và nhận thức nhằm hóa giải những mâu thuẫn của thế hệ và thời đại”. Tôi dần thấy và cảm nhận rằng, dù mẹ có thể là người phụ nữ quê mùa nhưng mẹ đã hi sinh cả công việc và sự nghiệp của mình để chăm sóc chị em tôi…

Là con gái, sau này lớn lên tôi cũng làm mẹ. Tôi cũng không muốn con mình sau này như tôi. Tới lúc khó khăn nhất, tôi mới biết bên mình không phải là bạn bè mà là gia đình, là mẹ, nơi tôi sinh ra và nuôi dưỡng cho đến khi tôi lớn lên.Giờ đây, khi đã đủ nhận thức để trưởng thành, tôi muốn nói với mẹ rằng: “Con xin lỗi mẹ! Vì con không bao giờ chịu ngồi xuống lắng nghe lời mẹ dạy, con đã luôn để ngoài tai những gì mẹ dặn dò, răn bảo. Con hư đốn lắm phải không mẹ? Những việc mà con gây ra chắc chắn đã làm mẹ tổn thương nhiều lắm. Nhưng dù sao con cũng thấy mình may mắn vì đã kịp nhận ra để biết tôn trọng mẹ từng phút, từng giây khi mẹ còn bên cạnh…”

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
2
1
Lê Thái Bảo
02/11/2020 20:08:18
+4đ tặng

Trong cuộc sống của chúng ta, ai cũng sẽ có một người để mình lấy làm động lực, lấy làm niềm tin để bước tiếp trong cuộc sống đầy chông gai này. Và tôi cũng thế. Người mà tôi lấy làm động lực, lấy làm niềm tin chính là mẹ. Người phụ nữ vừa dịu dàng, vừa nghiêm khắc với tôi. Người phụ nữ luôn đặt niềm tin và hy vọng vào tôi.
Tôi cũng chẳng biết mình đã được sinh ra trong sự hạnh phúc của mẹ như thế òa nữa. Ngày tôi còn trong bụng, mẹ đã khóc, khóc rất nhiều vì những cơn ác mộng, vì sợ mất đứa con đầu lòng này. Nhưng mỗi khi tỉnh dậy, sờ bụng mình thì mẹ lại mỉm cười. Những tháng ngày tôi ở trong bụng dài bao nhiêu thì mẹ lại mong mỏi tôi “chui” ra khỏi bụng mẹ sớm bấy nhiêu. Vì tôi chính là sự hạnh phúc lớn nhất của mẹ lúc bấy giờ. Mẹ muốn thời gian tôi ở trong bụng trôi thật nhanh để tôi được nhìn thấy mẹ, nhìn thấy ánh mặt trời. Mẹ muốn được nhìn thấy tôi trong những bộ quần áo bé tí mà dễ thương do chính tay mẹ đã chuẩn bị từ lâu.
Mẹ tôi là một người phụ nữ nhỏ nhắn, mảnh khảnh và đã ngoài tuổi tứ tuần. Nhưng đừng nhìn như thế mà ngỡ rằng mẹ thật yếu đuối. Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết, là nơi để tôi tâm sự. Mẹ tôi không thật xinh đẹp xuất sắc như bao người. Nhưng mẹ là “cô tiên” dịu dàng nhất trong đời tôi. Chắc có lẽ vì đã suy nghĩ quá nhiều cho việc học tập của hai chị em tôi nên tóc mẹ đã có lấm tấm sợi bạc. Nó không nhiều nhưng cũng đủ để mỗi khi tôi nhìn thấy nó, nước mắt lại muốn trực trào ra, nơi khóe mũi lại cay cay. Tôi yêu nhất chính là đôi bàn tay và nụ cười của mẹ. Đôi bàn tay ngày ngày chăm sóc tôi. Đôi bàn tay ôm tôi vào lòng cho tôi cảm giác ấm áp lạ thường. Ngày tôi còn bé, chính đôi bàn tay ấy đã chuẩn bị sách vở và giặt giũ áo quần cho hai chị em tôi. Còn nụ cười cho tôi động lực trong học tập và trong cuộc sống. Nụ cười xuất hiện khi tôi ngoan ngoãn. Còn thứ mà tôi ghét nhất chính là những vết nhăn trên trán và những vết chân chim trên mắt. Tôi cực kì ghét chúng vì chúng là sự hiện hữu cho những lỗi lầm nơi tôi. Khi nhìn chúng tôi lại càng thêm day dứt và ân hận.
Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ tài ba nhất trên thế gian này. Vì mẹ có thể làm được rất nhiều ngành nghề. Mẹ có thể làm “tài xế”, chở tôi đi học mỗi ngày. “Người tài xế” khi nắng thì sợ tôi bênh, khi mưa thì sợ tôi ôm. Mẹ có thể là “đầu bếp” nổi tiếng trong lòng tôi. Những món ăn của mẹ chất chứa biết bao tình cảm dành cho hai chị em tôi. “Bác sĩ” mẹ rất lo lắng, rất sợ hãi khi tôi bệnh. Mẹ là người bác sĩ mát tay và tận tâm nhất trong đời tôi. Mẹ có thể thức cả đêm chăm tôi. Mẹ là người cô giáo đầu tiên trong cuộc đời tôi. Mẹ dạy tôi đạo đức làm người và những con chữ vỡ lòng. Những bài học đạo đức ấy không sao tôi quên được.
Tôi và mẹ như những người bạn tri kỉ với nhau. Tôi cùng mẹ đã tâm sự rất nhiều chuyện với nhau. Mỗi khi đi học về, tôi thường kể những chuyện trong lớp cho mẹ nghe. Mẹ thường cho tôi những lời khuyên đúng đắn trong học tập và trong cuộc sống. Mẹ thường kể cho tôi nghe về tuổi thơ đầy khó khăn của mẹ. Mẹ phải vừa học vừa phụ ngoại buôn bán. Dù khó khăn như thế nhưng mẹ vẫn vươn lên, vẫn cố gắng học hành. Khi nghe về tuổi thơ của mẹ thì tôi lại càng ngưỡng mộ và khâm phục mẹ hơn. Chính vì thế nên với chuyện học hành của tôi mẹ lại vô cùng nghiêm khắc.
Tôi thật sự rất yêu mẹ. Yêu những thứ mẹ đã làm cho tôi. Mẹ luôn muốn tôi sống đúng với cái tên mẹ đã đặt cho. Muốn tôi luôn vui vẻ, lạc quan và mãi làm bảo bối của mẹ. Tôi chẳng muốn lớn tí nào. Tôi chỉ muốn mình mãi nhỏ bé để ngồi vừa vào lòng mẹ và được mẹ vuốt ve. Mẹ đã hy sinh cho tôi rất nhiều rồi. Hy sinh niềm vui riêng và tuổi thanh xuân của mình.
Mẹ tôi là thế đấy. Nếu có ai hỏi về mẹ, tôi sẽ hãnh diện và tự hào trả lời rằng: Mẹ…
…là người bạn đầu tiên của tôi.
…là người cô giáo đầu tiên của tôi.
…là người dám hy sinh tất cả vì tôi.
…là người sẵn sàng tha thứ tất cả.
…là người cho tôi tình yêu trọn vẹn mà không ai có thể thay thế được.
…là người giúp tôi nhìn ra thế giới.
…là người không bao giờ no khi tôi đói.
…là người không bao giờ ấm khi tôi lạnh.
Tôi sẽ cố gắng đền đáp lại tình yêu thương của mẹ bằng sự ngoan ngoãn và sống đúng với sự mong mỏi của mẹ. Sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ được vui.

2
3
Nguyễn Lê Huy Hoàng
02/11/2020 20:08:45
+3đ tặng
Mẹ - người phụ nữ duy nhất và đặc biệt nhất trên thế gian này luôn làm tất cả vì chúng tôi, không một lần đòi hỏi hay than vãn vì những khó khăn, vất vả. Mẹ sinh ra ở thế giới này là để mang đến cho chúng tôi nụ cười, sự ấm áp và không ai có thể cảm nhận hết chúng như chị em tôi. Mẹ dành trọn cuộc đời mình cho chồng con, gia đình. Ở tuổi này mẹ đang già đi, tóc cũng bạc nhiều, nếp nhăn in hằn trên khuôn mặt mà đã bấy lâu tôi bỏ quên. Nhiều lúc khóc thút tha thút thít cho những khó nhọc ấy của mẹ mà không làm được gì lại thấy mình có lỗi quá!

Không giống như những người đàn bà phố thị khác, họ có thể dạo phố trong những ngày lễ, với mẹ những ngày lễ thuộc về chúng tôi có lẽ vì chúng tôi đã là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng để bà có thể bỏ qua bấy nhiêu cuộc vui. Nhưng có lẽ cũng vì thế mà con thấy thật sự có lỗi, có lỗi với mẹ nhiều lắm! Con không biết làm gì để đền đáp công lao to lớn của mẹ, con chỉ biết khóc, biết thương những khó khăn của mẹ và lấy đó làm động lực để bước tiếp con đường dang dở.



 
“Con yêu mẹ nhiều!” - câu nói con chưa bao giờ nói được với mẹ. Chỉ biết là khi khó khăn, vất vả con vẫn luôn có mẹ bên cạnh, được nghĩ về mẹ và được nghe giọng nói của mẹ là vô vàn hạnh phúc lắm rồi!

Cuộc sống vẫn tốt đúng không mẹ, mặc dầu con chưa làm được gì để giúp mẹ trang trải cuộc sống, con chưa tự mình lo cho bản thân được và cũng chưa nói được với mẹ một câu mà bản thân luôn ấp ủ đó là: Mẹ ơi! có tụi con làm rồi, mẹ nghỉ đi, mấy việc đó mẹ đừng làm nữa, bọn con làm được mà. Đừng nghĩ cho bọn con nữa, nghĩ cho mẹ đi nhé!

Dù còn nhiều vất vả, gian nan nhưng con vẫn muốn nói với mẹ rằng đối với chúng con, mẹ luôn là người phụ nữ tuyệt vời nhất! Dù nhiều lúc còn làm mẹ khóc, mẹ buồn và có thể vì những phút nông nổi nào đó mà trong tương lai vẫn còn làm mẹ phải buồn, phải lo nhưng mẹ à: chúng con yêu mẹ nhiều lắm!  

Hôm ấy sinh nhật mẹ và cũng là trước ngày quốc tế phụ nữ 1 ngày, vậy mà con không có gì tặng mẹ. Gọi điện về nhà con cũng chỉ ấp a ấp úng vài câu, muốn nói với mẹ mấy điều trước đó chuẩn bị mà không mở miệng nói được! Có lẽ vì thế mà nhờ dòng viết này con gửi lại mẹ vậy. Không hoa, không quà cho mẹ con muốn cho cả thế giới biết rằng mẹ luôn là người phụ nữ vĩ đại nhất mà tạo hóa ban tặng cho chúng con và là người hạnh phúc nhất trong suốt cuộc đời này!
 
Muốn ôm mẹ vào lòng ngay lúc này lắm mẹ à. Luôn mạnh khỏe và hạnh phúc nhé mẹ yêu của chúng con. Chúng con yêu mẹ nhiều!
1
1
HoangNguyen
02/11/2020 20:08:52
+2đ tặng

Mẹ là người đã sinh ra ta, nuôi ta lớn lên. Dù ta có phạm sai lầm thì mẹ vẫn sẽ luôn bên cạnh bao dung và chở che cho ta. Chắc hẳn với mỗi người mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế giới này. Đối với em, mẹ của em cũng vậy.

Mẹ em năm nay mới chỉ 36 tuổi thôi, mẹ còn rất trẻ và xinh đẹp. Mẹ có khuôn mặt tròn khá đầy đặn. Đôi mắt mẹ lúc nào cũng mở to. Em yêu nhất là được nhìn vào mắt mẹ. Khi ấy, em sẽ thấy ngập tràn tình yêu thương của mẹ dành cho em. Cái nhìn của mẹ với em thật trìu mến biết bao. Ở nhà, mẹ thường ăn mặc rất giản dị. Khi ra ngoài mẹ em thích nhất là mặc váy. Mỗi khi hai mẹ con đi chung với nhau, mẹ con em lại cùng diện váy đôi. Dù mẹ mặc thế nào em cũng vẫn thấy mẹ thật xinh đẹp.

Trong công việc, mẹ em lúc nào cũng là người chu đáo. Vì tính tình vui vẻ, hòa đồng lại biết quan tâm đến mọi người nên mẹ em được rất nhiều người yêu mến. Mặc dù việc ở cơ quan khá vất vả nhưng khi về nhà mẹ em cũng rất chịu khó. Mọi công việc trong nhà hầu như đều do mẹ làm. Mỗi bữa cơm em ăn đều là do mẹ nấu. Mẹ em nấu ăn ngon lắm. Mẹ thường nấu cho em những món ăn mà em thích.

Mẹ không chỉ là chỗ dựa cho em trên những bước đường tương lai mà mẹ còn là động lực thúc đẩy em cố gắng hơn trong học tập. Em yêu mẹ và luôn tự nhủ mình sẽ phải học thật giỏi để cho mẹ vui lòng.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư