LH Quảng cáo: lazijsc@gmail.com

Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Kể về giọt nước mắt của mẹ

kể về giọt nước mắt của mẹ
 

2 trả lời
Hỏi chi tiết
8.144
11
8
ChinPu
03/12/2020 18:26:17
+5đ tặng

Con không biết mẹ đã khóc bao nhiêu lần trong đời. Nhưng có một điều con biết chắc đó là giọt nước mắt của mẹ thấm đẫm bao nhiêu năm tháng nhọc nhằn vất vả. Cám ơn mẹ của con với những giọt nước mắt đã nuôi con đến ngày hôm nay.

Chị em con đã lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ. Mẹ là người luôn dõi theo từng bước chân của con suốt cả cuộc đời, từ thuở còn nằm nôi cho đến khi trưởng thành. Con biết mẹ đã tảo tần chăm lo cho chúng con được như ngày hôm nay là một điều kỳ diệu đến dường nào. Đôi lúc vì không kìm nén được cảm xúc của mình mà mẹ phải bật khóc vì vui sướng trào dâng khi chứng kiến những thành tựu mà chúng con đã gặt hái được.

Con biết giọt nước mắt của mẹ là những giọt nước mắt hạnh phúc xen lẫn tự hào và có thể là giọt nước mắt chia sẻ cảm thông.

Biết bao nhiêu lần mẹ khóc. Con nghe ba kể, ngày sinh con ra, mẹ khóc rất nhiều. Khóc từ lúc bắt đầu những cơn đau chuyển dạ. Khi nhìn thấy con đỏ hỏn trên tay ba, mẹ vui mừng khôn xiết, nụ hôn mẹ hòa lẫn vị nước mắt.

Rồi năm tháng qua đi, con lớn lên trong sự thương yêu và đùm bọc của mẹ. Có những lần mẹ đã khóc, đó là những lúc con chập chững những bước đi đầu tiên, lần con bập bẹ những câu nói đầu đời, mẹ cũng sung sướng, vỡ òa hạnh phúc.


Có những lúc con gặp chuyện buồn, khi ấy con lại về bên mẹ, tựa vào bờ vai mẹ và khóc. Ảnh: Internet

 

Nhớ những lần con ốm nặng, mẹ bồn chồn không yên, sau đó là những trận sốt suốt đêm bất ngờ ập đến, mẹ lại thức trắng đêm bên con. Mẹ cố nén những giọt nước mắt nóng hổi vì lo lắng để chăm sóc con, mẹ luôn cầu mong con được mạnh khỏe và bình an.

Con nhớ như in ngày con vào lớp một, mẹ dậy thật sớm để đưa con tới trường, ngoài niềm vui mẹ lại rất lo lắng vì lo cho con còn lạ lẫm ở môi trường mới. Ấn tượng nhất là hình ảnh mẹ cứ đứng mãi ở cổng trường dõi theo con, đến khi cô giáo đón con vào lớp mẹ mới chịu ra về. Đôi mắt mẹ lúc ấy long lanh ngập tràn nước mắt bởi hạnh phúc và cả lo âu.

Ngày con có giấy báo đậu đại học, niềm vui mẹ ngập tràn. Hạnh phúc xen lẫn tự hào. Nụ cười lại hòa với nước mắt của mẹ. Nỗi nhớ con đan xen nỗi lo vì con rời xa vòng tay mẹ.

Nhớ ngày con lập gia đình, mẹ cũng khóc. Con biết những giọt nước mắt ấy là giọt nước mắt hạnh phúc cùng với nỗi niềm khi con đã rời xa sự bao bọc của mẹ để lo cho tương lai hạnh phúc của mình.

Mẹ biết không, có những lúc nông nổi, con không nghe lời và đã cãi lại lời mẹ khuyên bảo. Mẹ đã quay đi trong lặng lẽ. Đó là lần đầu tiên con làm mẹ buồn. Giờ nghĩ lại con thấy thương mẹ và giận mình vô cùng.

Có những lúc con gặp chuyện buồn trong cuộc sống, khi ấy con lại về bên mẹ, tựa vào bờ vai mẹ và khóc. Mẹ lại ở bên cạnh vỗ về và an ủi con, giấu đi những giọt nước mắt lo lắng vào trong.

Mẹ ơi, con không biết mẹ đã khóc bao nhiêu lần trong đời. Nhưng có một điều con biết chắc đó là giọt nước mắt của mẹ thấm đẫm bao nhiêu năm tháng nhọc nhằn vất vả.

Giờ đây khi con đã là mẹ của hai cô con gái, cảm nghĩ trong con, những giọt nước mắt của mẹ là sự chắt lọc, là tinh túy của tình mẫu tử. Con cũng đã nhiều lần rơi nước mắt trên chặng đường khôn lớn của hai con, nên con càng trân quý, càng nhớ mãi những giọt nước mắt của mẹ. Cám ơn mẹ của con với những giọt nước mắt đã nuôi con đến ngày hôm nay.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
20
10
Esther
03/12/2020 18:30:01
+4đ tặng

Mẹ nằm yên, không một tiếng khóc, một tiếng nấc, trên gương mặt ốm yếu hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn. Chắc chắn đó là giọt nước mắt đắng cay nhất của cuộc đời mẹ.

Ngày ấy, khi đang độ tuổi 18, tôi - một cô gái - tự đánh giá mình khá ngoan hiền, đầy mơ mộng và có phần kiêu hãnh về bản thân. Thành tích học tập bấy giờ của tôi khá ổn: một học sinh luôn có điểm số khá cao trong lớp.

Tôi luôn cảm thấy mình giỏi giang và hơn người khác. Trong lớp, những bạn nào học yếu kém luôn bị tôi dành cho những ánh mắt coi thường và ít khi gần gũi giúp đỡ họ, đôi khi tôi còn hiếp đáp họ nữa.

Nhưng mẹ tôi lúc ấy chỉ là một người buôn gánh bán bưng, đầu tắt mặt tối ở chợ đò. Ba tôi thì quần quật bên những chuyến xe hàng, hằng ngày chở nắng mưa đi khắp cái thành phố nhỏ bé nơi chúng tôi sống.

Tôi cũng tự nhủ mình phải cố gắng thật nhiều để sau này đỡ đần cho cha mẹ, bù đắp những cơ cực mà họ đã chịu vì anh em tôi, một phần cũng vì tôi muốn mình phải thật giàu sang để con tôi sau này không phải mặc cảm về ba mẹ như tôi hiện giờ.

Tuổi 18 - cái tuổi của những rung động bồng bột đầu đời, cộng thêm việc chứng kiến sự sung túc của bạn bè, nhiều lúc tôi có những suy nghĩ lạc lối về số tiền mà hằng ngày ba mẹ phát cho tôi.

Tôi nghĩ ba mẹ mình thật keo kiệt với con cái, không thương tôi như ba mẹ của lũ bạn thương chúng. Những suy nghĩ vẩn vơ kẹt đâu đó trong đầu tôi, ngay cả trong những ngày sách vở bận rộn để chuẩn bị thi đại học.

Ngày thi đại học cũng đã đến, tôi tự tin bước vào kỳ thi, nghĩ rằng với sức học hiện có, mình sẽ có kết quả cao nên thậm chí không cặm cụi dò kết quả như bao thí sinh khác.

Ngay khi thi xong, tôi tự thưởng cho mình, bắt đầu sắm sửa quần áo, làm đẹp cho bản thân để được bằng bạn bằng bè và gây chú ý với đối tượng mà tôi thầm thương trộm nhớ. Nhưng thời đó, ba mẹ cho tôi rất ít tiền để tiêu xài, lấy tiền đâu mà mua đồ đẹp.

Một lần nọ, vô tình biết được tiền mẹ cất ở ngăn tủ quần áo, tôi âm thầm lấy một ít đi mua đồ, biện minh là mượn tạm nhưng lại gần như không có ý định trả lại. Bởi tôi nghĩ đó là phần tiền lẽ ra ba mẹ phải thưởng cho tôi trong thời gian cố gắng học hành vừa qua.

Tháng 7 tới, vào một ngày trời sắp chuyển mưa, tôi nhận được cú điện thoại của một người họ hàng báo tin điểm thi của tôi không cao, đồng nghĩa với việc tôi thi rớt đại học.

Mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt. Tôi còn tưởng là mình nghe nhầm. Ngay lúc đó, mẹ tôi phát hiện bị mất khoản tiền. Đắng cay là mẹ nghi ngờ anh trai tôi.

Mẹ chọn cách im lặng, nằm im trên giường gặm nhấm hai nỗi đau lớn cùng lúc: tôi thi rớt đại học và anh trai tôi lấy cắp số tiền.

Mẹ nằm yên, không một tiếng khóc, một tiếng nấc, trên gương mặt ốm yếu hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn. Đó là lúc tôi nhìn thấy trọn vẹn một gương mặt hằn những nét khắc khổ của mẹ.

Bình thường tôi chưa bao giờ thấy mẹ khóc, tôi luôn thấy mẹ là người phụ nữ cứng rắn nhất. Chắc chắn đó là giọt nước mắt đắng cay nhất của cuộc đời mẹ. Nhưng tôi, hèn nhát, sợ hãi, đã không dám nói với mẹ một lời xin lỗi, dù biết chính mình đã cùng lúc gây ra cả hai tội lỗi làm mẹ đau đớn đến vậy.

Hôm đó, trời bắt đầu rơi những giọt mưa nặng hạt, tôi chạy thật nhanh ra ngoài, chạy như để trốn những tội lỗi mình vừa gây ra cho mẹ, vừa chạy tôi vừa khóc thật lớn, những hạt mưa rơi hòa với dòng nước mắt khiến mặt tôi rát bỏng, rát như những vết thương mẹ tôi đang chịu đựng.

Tôi dằn vặt và hận bản thân, khinh ghét chính mình vì sự hèn nhát, vì nỗi oan tôi gieo cho anh trai mình, vì những thất bại học hành, vì những ngạo mạn chủ quan mà tôi trả giá tức thì. Tôi biết mình đã sai ở đâu...

Sau đó là những chuỗi ngày ân hận và dằn vặt trong im lặng. Tôi không dám nói thật nhưng bắt đầu thay đổi tâm thức.

Tôi đăng ký vào lớp học khóa tu mùa hè ở một chùa trong thành phố. Tôi ăn chay, đi chùa đọc kinh sám hối và xin được quy y là phật tử. Tôi giúp ba mẹ công việc nhà nhiều hơn, không còn cãi lại lời ba mẹ như xưa nữa.

Tới lúc ấy, tôi thấu hiểu nỗi cực nhọc của cha mẹ mình và sự hi sinh của ba mẹ cho anh em tôi, tôi hiểu là mình đang may mắn nhường nào. Tôi thay đổi thực sự, tính kiêu ngạo ngày trước bây giờ đã nhường chỗ cho sự khiêm tốn và chịu trách nhiệm.

Rồi cũng tới ngày tôi lên Sài Gòn học đại học theo nguyện vọng hai. Nhưng hành trang tôi mang theo không còn những kiêu căng háo thắng, chỉ còn lại sự điềm đạm, khiêm nhường, biết trên biết dưới và biết chia sẻ với mọi người xung quanh mình.

Tôi viết những dòng này như một lời thú nhận và xin lỗi muộn màng tới mẹ, nhưng cũng như một đúc kết quý giá mà tôi muốn chia sẻ: Ta phải biết trân quý những gì mình đang có, và bên cạnh sự cố gắng, luôn phải biết mình biết ta, biết quan tâm tới mọi người xung quanh, khi ấy ta mới có được hạnh phúc thực sự.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập liên quan
Bài tập Ngữ văn Lớp 6 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 6 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Gia sư Lazi Gia sư