Trải qua bao nhiêu gian khổ, sống chết luân hồi thì Tấm được hóa thân thành người. Và nhờ đó mà nhà vua đã tìm lại được Tấm – người vợ thân thương của mình sau bao nhiêu tháng ngày xa cách. Sau đó, nhà vua ngay lập tức rước Tấm về cung, phong lại cho Tấm ngôi vị hoàng hậu. Tấm trở lại cuộc sống yên bình, hạnh phúc như xưa.
Sau khi chứng kiến, Tấm lành lặn trở về không chút thương tích sau bao nhiêu lần bị hãm hại, mẹ con nhà Cám vô cùng bàng hoàng và sửng sốt. Thấy bóng dáng của Tấm xuất hiện trong hoàng cung, mẹ con Cám hoảng sợ rằng nhà vua sẽ biết chuyện tày đình này và ra lệnh chém đầu cả hai mẹ con. Vì vậy mà hai mẹ con nhà Cám bàn với nhau và quyết định bỏ trốn khỏi hoàng cung, bỏ đi biệt xứ. Một hôm, nhân lúc vắng quan binh, hai mẹ con Cám đã bỏ ra đi. Trên đường chạy trống, hai mẹ con Cám gặp một người hành khất nghèo khổ, rách nát. Nhìn thấy hai mẹ con Cám, người hành khất cất giọng:
– Hai người có thể cho tôi chút gì để ăn được không? Tôi thực sự rất đói!
Mặc dù mang theo trong người rất nhiều vàng bạc, ngọc ngà châu báu nhưng mụ dì ghẻ nói với người hành khất với giọng rất cay nghiệt:
– Ông xéo đi! Đồ dơ bẩn. Chúng tôi không có gì đâu!
Mụ dì ghẻ vừa dứt lời, mây đen kéo tới xám xịt cả bầu trời, người hành khất hóa thành ông bụt. Ông cất giọng cười sang sảng:
– Hai mẹ con các người làm không biết bao nhiêu chuyện độc ác. Trời đất không thể dung thứ được. Các người sẽ nhận được quả báo!