Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Lập dàn ý chi tiết đề sau

Lập dàn ý chi tiết đề sau: Trong vai nhân vật Phan Lang, hãy kể lại cuộc gặp gỡ giữa Phan Lang với Vũ Nương ( có yếu tố miêu tả nội tâm nhân vật)

2 Xem trả lời
Hỏi chi tiết
168
1
0
Đỗ Chí Dũng
13/12/2020 20:48:01
+5đ tặng

Tôi tên là Phan Lang, một người coi bến đò bình thường ở bến Hoàng Giang. Nhưng những câu chuyện mà tôi đã trải qua và chứng kiến ở đây là những kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên: đó là câu chuyện của vợ chồng Trương Sinh - Vũ Nương và việc tôi được xuống thủy cung.

Ở trong làng tôi, Vũ Nương nổi tiếng là người con gái xinh đẹp, hiền lành, nết na mà ai cũng biết; có rất nhiều chàng trai muốn cưới nàng làm vợ nhưng cuối cùng nàng đồng ý lấy Trương Sinh. Trương Sinh là con trai trong một gia đình giàu có nhất nhì làng tôi nhưng nổi tiếng vì tính đa nghi, lúc nào cũng cảnh giác với vợ mình. Tuy nhiên với sự khéo léo của mình mà gia đình họ sống rất hòa thuận và họ chuẩn bị đón con đầu lòng.

Tuy nhiên, năm ấy, giặc Chiêm đánh chiếm nước ta, tôi cùng Trương Sinh phải đi lính đánh giặc ròng rã hơn một năm trời. Sau khi chiến thắng, chúng tôi cùng nhau trở về quê nhà. Vừa mới về chưa được bao lâu tôi đã hay tin Trương Sinh đuổi Vũ Nương đi vì cho rằng nàng có người khác nhân lúc chúng tôi đi lính và người đó thường xuyên đến vào lúc đêm khuya. Điều này thực sự khó tin với một người như Vũ Nương, nhưng minh là người ngoài không hiểu rõ câu chuyện nên tôi không phán xét gì. Hôm sau nghe tin Vũ Nương nhảy sông tự tử để bảo vệ danh tiết, tôi ngạc nhiên, sững sờ không dám tin vào sự thật. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến người ngoài cuộc như tôi cũng phải choáng ngợp.

Một thời gian sau, tôi được hay tin người đàn ông đến với Vũ Nương vào buổi tối chính là chiếc bóng của cô ấy, cô ấy nói thế để con mình biết nó có bố và không bị thiếu thốn tình cảm của người cha khiến tôi càng cảm thấy tiếc thương, đau xót trước số phận hẩm hiu của nàng. Câu chuyện cứ thế dần trôi vào dĩ vãng trong niềm tiếc thương của mọi người.

Một đêm tôi nằm mơ có người con gái áo xanh đến xin tôi tha mạng, tôi không hiểu sẽ có chuyện gì những cũng không để tâm lắm. Sáng hôm sau có người quen mang đến biếu tôi con rùa mai xanh rất đẹp, tôi chợt liên tưởng đến giấc mơ đêm qua bèn thả nó đi. Năm ấy quân Minh tiến vào ải Chi Lăng đánh chiếm nước ta, thế nước nguy nan, người dân phải nhảy xuống sông để tránh giặc, trong tình huống đó tôi cũng không ngoại lệ mặc dù biết ranh giới giữa sự sống và cái chết vô cùng mong manh.

Tôi không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy khi mình mở mắt ra đã đang ở trong một cung điện nguy nga lộng lẫy. Tôi đang đi loanh quanh ngắm nhìn mọi thứ, bỗng có người phụ nữ tiến đến giới thiệu là vợ vua biển Nam Hải, cũng chính là con rùa được tôi cứu sống bèn mở yến tiệc thiết đãi tôi. Bữa tiệc diễn ra vui vẻ, trong có rất nhiều mĩ nhân, nhưng tôi chợt thấy trong số đó có một gương mặt khá quen nhìn rất giống Vũ Nương nhưng không dám nhận. Khi bữa tiệc tàn, người đó tiến đến gần tôi, tôi nhận ra chính là Vũ Nương và nàng nói chuyện với tôi về việc mình bị oan, sau khi nhảy xuống sông tự vẫn thì được các nàng tiên dưới thủy cung thương tình cứu giúp nên đã ở lại đây. Tôi hỏi Vũ Nương sao không quay về nhân gian để tiếp tục cuộc sống còn đang dang dở của mình, không nhớ những người thân yêu ở nhân gian hay sao? Lúc này, nàng như không chịu đựng được nữa, hai hàng nước mắt ứa ra và khẳng định sẽ có ngày nàng trở về. Tôi trò chuyện với nàng nhiều hơn về những câu chuyện ở trần gian, sau đó tôi quay lại chỗ nghỉ của mình được sắp xếp để chuẩn bị cho ngày trở về. Hôm sau Linh Phi sai người rẽ nước đưa tôi về nhân gian, Vũ Nương đưa cho tôi chiếc hoa vàng và dặn dò nói với Trương Sinh nếu nể tình xưa nghĩa cũ hãy lập đàn giải oan trên sông để nàng trở về. Tôi đồng ý và hứa với nàng sẽ nói chuyện với Trương Sinh.

Ngày hôm sau, tôi đến gặp Trương Sinh và kể cho anh ta câu chuyện gặp Vũ Nương rằng nàng đã ra sao sau khi tự vẫn và ước nguyện của nàng. Nhưng Trương Sinh không tin lời tôi nói, cho rằng tôi đang bịa đặt mọi thứ để anh ta cảm thấy áy náy về những việc mình đã làm. Tôi bèn đưa chiếc hoa vàng cho anh ta, lúc này Trương Sinh mới tin lời tôi. Tôi dặn dò anh ta chuẩn bị những lễ nghi thật kĩ lưỡng. Trương Sinh lập đàn ở bến Hoàng Giang, quả nhiên Vũ Nương ngồi kiệu hiện lên mặt nước, sau khi bày tỏ lòng mình nàng lại trở về thủy cung để lại sự tiếc nuối cho Trương Sinh.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
NGUYỄN THANH THỦY ...
13/12/2020 20:53:04
+4đ tặng

Tôi là Phan Lang, người cùng làng với Vũ Nương. Khi trước, tôi làm đầu mục ở bến đò Hoàng Giang. Một đêm nọ, tôi chiêm bao thấy một người con gái áo xanh cầu xin sự tha mạng của tôi. Trùng hợp thay thì sáng hôm sau, thấy có người phường chài đem vào biếu một con rùa mai xanh, đột nhiên nhớ đến giấc mộng tối hôm qua nên tôi đã đem thả con rùa ấy.

Cuối thời Khai Đại nhà Hồ, quân Minh mượn tiếng đưa Trần Thiêm Bình về nước, phạm vào cửa ải Chi Lăng, nhân dân trong nước vì có quá nhiều người sợ hãi nên đã chạy ra ngoài bể tôi cũng vậy, nhưng không may vì bị đắm thuyền nên tất cả đều đuối. Thân tôi trôi dạc vào một cái động rùa ở hải đảo, có một người đàn bà trông thấy tôi liền nói rằng: “- Đây là vị ân nhân cứu sống ta hồi xưa”. Cô ấy liền lấy khăn dấu lau cho tôi, thuốc thần cho tôi uống, một lúc sau tôi liền tỉnh lại ngay. Biết mình còn sống, tôi vô cùng mừng rỡ.

Trông thấy cung gấm đài dao, nguy nga lộng lẫy, tôi không biết là mình đã lạc vào trong thủy tinh cung. Cô ấy bấy giờ mặc tấm áo cẩm vân dát ngọc, đi đôi giày mầu ráng nạm vàng cười bảo tôi rằng: “- Tôi là Linh Phi trong Quy động, phu nhân của Nam Hải Long Vương. Nhớ hồi còn nhỏ đi chơi ở bến sông, bị người phường chài bắt được, ngẫu nhiên báo mộng, quả được nhờ ơn. Gặp gỡ ngày nay, há chẳng phải lòng trời có ý cho tôi một dịp đền ơn báo nghĩa”.

Thì ra đó là Linh Phi. Tôi chợt nhớ lại khi xưa đã từng thả một con rùa xanh. Quả thực, chuyện ma quỷ thần linh xưa nay tôi cũng chẳng tin nhưng giờ đây tôi không thể không tin cho được. Khi tôi khỏe lại, Linh Phi cho người bày yến ở gác Triệu Dương để thết đãi. Dự tiệc còn có vô số những nữ nhân, ai nấy đều xinh đẹp lạ thường. Trong số đó, có một nữ nhân, mặt chỉ hơi điểm qua một chút son phấn trông rất giống Vũ Nương. Tôi thấy ngờ ngợ trong lòng nhưng không dám nhận. Tiệc xong, người ấy tiến lại gần và bảo với tôi rằng: “- Tôi với ông vốn người cùng làng, cách mặt chưa bao, đã coi nhau như khách qua đường xa lạ rồi ư?” Bấy giờ tôi mới nhận đích người ấy là Vũ Nương.

Gạn hỏi duyên do, nàng bày tỏ sự tình. Thì ra, nàng bị chồng nghi oan là thất tiết nên đã tìm đến cái chết để minh chứng cho tấm lòng trong sạch của mình. Lại nói về Trương Sinh, gã ấy tôi cũng không lạ gì. Trương Sinh vốn con nhà hào phú nhưng thất học. Tính tình gã tuy không phải là người hư hỏng nhưng lại rất hồ đồ, hay nghi ngờ người khác và ỷ lại thân thế của mình. 

Vũ Nương tỏ bày tâm sự nhớ nhà, muốn trở về nhưng danh phận đã bị sỉ nhục, gia đình đau còn ấm êm nữa nên đành chôn vùi thanh xuân nơi cung nước. Nàng còn gửi lời nhờ tôi nói với trương Sinh lập đàn giải oan để cho nàng dưới cung nước được thanh thản và người đời cũng biết rõ tấm lòng son trinh của nàng. Nàng còn gửi tôi cây trâm son vàng làm của tin. Tôi đón nhận và khuyên nàng yên tâm, nhất định tôi sẽ làm theo.

Sau đó máy hôm, Linh Phi cho rùa vàng rẽ nước đưa tôi về tràn gian. Về đến nhà, tôi đem chuyện kể lại với nhà Trương. Ban đầu Trương còn không tin, cho rằng tôi bịa chuyện hoang đường. Nhưng sau nhận được chiếc hoa vàng, mới kinh sợ nói: – Đây quả là vật dùng của vợ tôi xưa thật. Lúc đó hắn mới tin.

Trương Sinh liền theo lời dặn, lập một đàn tràng giải oan cho Vũ Nương ba ngày đêm ở bến Hoàng Giang. Một buổi chiều sương khói mờ mịt, người ta thấy Vũ nương ngồi trên một chiếc kiệu hoa đứng ở giữa dòng, theo sau lại có đến hơn năm mươi chiếc xe nữa, cờ tàn tán lọng, rực rỡ đầy sông, lúc ẩn lúc hiện. Trương Sinh vội gọi, nàng vẫn ở giữa dòng nói lời lời từ biệt thiết tha rồi từ từ biến mất. 

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500k
Gửi câu hỏi
×