Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

1 tả về người thân

1 tả về người thân 
2 cảm nghĩ vè mái truong em đang học
 

2 trả lời
Hỏi chi tiết
455
0
2
Nguyễn Thị Mai ...
21/12/2020 11:27:27
+5đ tặng
Mẹ em tên là Diễm Trang. Năm nay khoảng 35 tuổi. Dáng người mảnh mai, thon thả, khuôn mặt hiền hậu, mái tóc đen óng ả, làn da trắng hồng.Mẹ em là nhân viên bán hàng. Mẹ thương em lắm! Tuy công việc rất vất vả, nhưng lúc nào mẹ cũng lo lắng cho em. Chăm sóc cho em từng bữa ăn, giấc ngủ.Ngày hai lần mẹ đều đặn đưa em đến trường và đón em về. Tối đến mẹ còn dạy em học bài, làm bài.Trước khi đi ngủ mẹ thường kể chuyện cổ tích cho em nghe. Những đêm đông lạnh giá mẹ hay thức giấc đắp chăn lại cho em. Khi em ốm đau mẹ thức suốt đêm chăm sóc cho em. Em yêu mẹ lắm! Em hứa sẽ cố gắng học thật giỏi và luôn là đứa con ngoan của mẹ.

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
1
0
Nam The
21/12/2020 11:33:45
+4đ tặng

Nghe tiếng cổng kẽo kẹt mở, từng tiếng xích xe đạp chầm chậm kêu từ ngoài sân là dù có đang chơi hay nằm trên giường ngủ, tôi cũng chạy ra ngay. Bởi đó là mẹ tôi, mẹ đã đi làm về. Trên đời này, có ai hỏi tôi: Bạn yêu ai nhất? Cái gì nhất? Bạn không muốn điều gì biến mất trên đời? thì câu trả lời tôi chỉ có một: là mẹ!

Mẹ tôi không phải người phụ nữ thanh lịch, duyên dáng như những cô giáo hay tri thức, thông minh như những bác sĩ nữ, những cô, những bác hay sửa soạn đi làm ở công ty to. Mẹ tôi chỉ là một người nông dân bình thường như bao người nông dân khác. Nhưng mẹ lại không giống những người nông dân một chút nào.

Mẹ tôi năm nay ngoài ba mươi tuổi. Chẳng tập giữ dáng hay ăn kiêng, người mẹ cũng đã gầy lắm rồi. Những sương gió ngoài kia làm cho thân hình kia trở nên gầy guộc, mong manh như chỉ một làn gió mạnh thổi tới là mẹ có thể bay mất. Nhưng mẹ lại rất khỏe, mẹ có thể làm được tất cả những công việc mà đàn ông có thể làm. Mọi việc trong nhà, khuôn vác, sửa chữa đồ, mẹ đều giỏi cả. Trụ cột gia đình cũng là mẹ. Vì bố đi xuất khẩu lao động, chẳng có mấy dịp ở nhà.

Tôi cũng chẳng nhớ mặt bố ra sao nữa vì bố đi từ khi tôi còn nhỏ xíu, đến giờ vẫn chưa về lần nào, chỉ có những khoản tiền gửi về cho mẹ tôi chúng tôi. Nhưng tôi lại nhớ tất cả những đặc điểm ở từng bộ phận của mẹ. Lũ bạn chúng tôi thường khoe mẹ chúng rất đẹp, trắng, bàn tay như những búp tre. Còn mẹ tôi, nước da đã đen sạm đi vì nắng gió khắc nghiệt. Bàn tay chẳng có búp măng, búp tre mà chỉ có toàn xương là xương được bọc dưới một lớp da thô ráp, nổi đầy gân. Nhưng tôi lại yêu bàn tay ấy đến lạ lùng. Đôi bàn tay ấy nhỏ bé mà đã cầm nắm, gánh vác bao thứ to lớn. Bàn tay thô ráp nhưng tết tóc cho tôi rất đẹp, lần nào lũ bạn cũng phải trầm trồ khen và ghen tị. Bàn tay gầy guộc đã nấu cho tôi ăn, quạt cho tôi trưa nắng hạ, đắp chăn cho tôi đêm đông, nuôi tôi lớn đến ngày hôm nay.

Cũng chính bàn tay ấy đã giúp tôi thức tỉnh và yêu thương mẹ nhiều hơn. Hồi bé, tôi thường vô tâm. Tôi không biết mẹ đi làm phụ hồ ở ngoài vất vả, mệt nhọc. Về nhà, lúc nào tôi cũng lẽo nhẽo theo mẹ. Mẹ tắm rửa cho tôi, mẹ nấu ăn, mẹ xu dọn, mẹ may vá quần áo để kiếm thêm thu nhập. Tôi đã nằng nặc đòi mẹ làm ngựa cho tôi cưỡi vì hôm nay tôi thấy lũ bạn chơi rất vui. Mẹ đành chiều theo ý tôi. Nhưng con ngựa mẹ làm thật là yếu, đi lại chậm chạp, lề mề, chẳng hứng thú chút nào. Rồi bồng tôi thấy tay mẹ… Nó sưng vù lên, một vài vết máu đỏ còn tươi nguyên, đang tụ lại thành vết cắt dài. Tôi hoảng hốt bảo mẹ. Mẹ chỉ mỉm cười, lấy vải cuốn vết máu lại. Mẹ bảo do hôm nay đi làm không cần thận bị cưa vào tay.

Tôi khóc rất nhiều, tôi thấy máu, tôi cứ nghĩ mẹ sẽ chết. Mẹ đã đi làm vất vả đến thế, bị thương như vậy nhưng không kêu một tiếng. Đôi tay còn nguyên máu vẫn nâng tôi lên, mong tôi được hạnh phúc và vui vẻ. Đôi tay nhỏ bé mà tình yêu của mẹ thì vô bờ bến. Dẫu có là búp tre hay gì đi nữa, cũng không thể nào đẹp bằng đôi bàn tay mẹ tôi được.

Mẹ từ nhỏ đã không được học hành, chỉ có thể đi làm lao động kiếm sống thế này. Những con chữ, phép tính toán mẹ không hiểu. Nhưng mẹ dạy tôi rất nhiều về lòng trung thực, về tình thương yêu, tự trọng, … Mẹ bảo, chỉ có học thì cuộc đời tôi mới không khổ như mẹ, mới không giống mẹ.

Tôi vẫn sẽ học hành thật chăm chỉ. Không phải vì tương lai tươi sáng, vì tôi cũng chẳng biết tương lai kia có gì. Nhưng tôi biết chỉ có như vậy mới xứng đáng với tình yêu thương của mẹ. Và dẫu không xinh, không được học hành nhưng với tôi, mẹ vẫn là người tuyệt nhất trên đời



B2
 

Tuổi học trò chính là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, ở đó chúng ta đã có một thời gắn bó với thầy cô, bè bạn cùng bao kỉ niệm chẳng thể phai mờ. Và chắc rằng mái trường chính là nơi chứng kiến những cảm xúc vui buồn của thời mực tím. Tôi cũng có một ngôi trường gần gũi, và thân yêu như thế, nơi ấy đã chắp cánh cho những ước mơ của tôi cùng chúng bạn.

Ngôi trường cấp 2 mà tôi đang theo học gồm ba dãy nhà khang trang, sạch đẹp với những lớp sơn vàng còn tươi mới. Những dãy nhà tầng hiện đại, cùng không gian trong trường được bố trí nhiều cây xanh tạo môi trường thân thiện với thiên nhiên. Cảnh quan ngôi trường như một công viên xanh, với nhiều loại cây được trồng khoa học mang lại bầu không khí trong lành cho các bạn học sinh. Đến thăm mỗi phòng học, bạn không chỉ thấy ở đó những tiết giảng hăng say của các thầy cô giáo mà còn cả sự chú ý, sôi nổi của biết bao ánh mắt học trò phía dưới. Tôi yêu mái trường của tôi, vì nơi đây tôi được sự dạy dỗ ân tình từ thầy cô giáo. Mỗi ngày đến trường, thầy cô như mở ra cho tôi những tầm cao tri thức mới, bài học trên sách vở không còn khô khan nữa mà thay vào đó là tình thương, là tấm lòng yêu nghề mà thầy cô đã dành cho chúng tôi. Thầy cô là những người đưa đò cần mẫn nhất vẫn ở lại nơi bến đò kỷ niệm là ngôi trường yêu dấu của tôi.

Từng hàng cây, từng góc sân trường nơi ấy đã cho tôi những tình bạn tuyệt vời của thời cắp sắp đến trường. Chúng tôi cùng nhau đọc một cuốn truyện tranh rồi cười khúc khích cùng dưới những hàng cây ấy. Chúng tôi từng lén lút chia nhau từng gói ô mai trong giờ học, rồi bị cô bắt được phạt đứng nghiêm trong giờ. Lũ học trò chúng tôi, từng vò đầu bứt trán vì một bài toán khó, nhưng rồi chúng tôi lại cùng nhau tìm ra cách giải trong tiếng cười hạnh phúc. Mái trường như một nơi nuôi dưỡng cho tôi những tình bạn đẹp của tuổi học trò, tình bạn ấy chẳng dễ gì có thể phai mờ.

Trường học cho tôi thêm những kiến thức để vững bước vào đời. Dưới mái trường này tôi đã có thêm biết bao những trải nghiệm tuyệt vời về cuộc sống. Nơi ấy tôi biết đến những bài giảng hay, lí thú từ thầy cô. Cho tôi những người bạn sẵn sàng chia sẻ với nhau mọi buồn vui trong cuộc sống. Tôi rất vui vì đã được học tập ở nơi đây những năm học THCS của tôi sẽ có thêm ý nghĩa vì đã được gắn bó với thầy cô, bè bạn dưới mái trường này.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm
Bài tập Ngữ văn Lớp 7 mới nhất
Trắc nghiệm Ngữ văn Lớp 7 mới nhất

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo
×
Đấu trường tri thức | Lazi Quiz Challenge +500K