Bài tập  /  Bài đang cần trả lời

Nghị luận bài Tỏ lòng


 

2 trả lời
Hỏi chi tiết
408
1
0
Trà Đặng
30/12/2020 20:53:55
+5đ tặng

Ông tham gia hai cuộc kháng chiến chống quân xâm lược Nguyên – Mông, ông và các vị tướng sĩ khác của triều đình đã lập nhiều chiến công hiển hách, góp phần quan trọng tạo nên hào khí Đông Á của thời đại đó.
Ông viết bài Thuật hoài vào cuối năm 1284. Thuật hoài là bài thơ thuộc thể loại thất ngôn tứ tuyệt được chia thành hai phần khá rõ:
Hoành sóc giang sơn kháp kỉ thu,

Tam quân tì hổ khí thôn ngưu.
Nam nhi vị liễu công danh trải, 
Tu thính nhân gian thuyết Vũ hầu.
Dịch thơ tiếng Việt:
Múa giáo non sông trải mấy thu,
Ba quân khí mạnh nuốt trôi trâu.
Công danh nam tử còn vương nợ,
Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ Hầu.
(Bùi Văn Nguyên dịch)

 

Loading...
PROMOTED CONTENT


Rolex bán đồng hồ bản sao siêu rẻ nhân kỷ niệm 110 năm thành lập

Đọc đúng 3 phút làm theo - hôi nách hết đeo bám

Mẹo triệt tiêu trĩ từ gốc kể cả trĩ độ 4 mà không cần phẫu thuật

Cuộc sống của Hồ Ngọc Hà sau nhiều biến cố khiến bạn khó tin

 

 Mở đầu bài thơ là những hình tượng các tướng sĩ thời Trần, hai câu sau là “nỗi lòng” của tác gia. Ông sử dụng những từ ngữ gợi hình ảnh tráng lệ với âm hưởng hào hùng, sảng khoái phong thái mạnh mẽ của tướng sĩ:
Hoàng sóc giang san kháp kỉ thu

Tam quân tì hổ khí thôn ngưu

Câu thơ có hai hình ảnh rõ nét: một là hình ảnh tráng sĩ và hai là hình ảnh ba quân đại diện cho nhân dân, dân tộc ta thời bấy giờ. Người tráng sĩ hiện lên trong hành động cắp ngang ngọn giáo với mục đích giữ gìn non sông đất. Tư thế cầm ngang ngọn giáo “hoành sóc” ở tư thế chiến đấu vô cùng hiên ngang, dũng mãnh. Mở đầu bài thơ ông chọn câu từ “Hoàng sóc giang sơn kháp kỷ thu” đó không phải là sự ngẫu nhiên mà có sự sắp xếp để miêu tả sống động, chân thực nhất hình tượng kỳ vĩ, tráng lệ, vừa mang tầm vóc về không gian lại vừa mang kích thước thời gian chiều dài lịch sử (kháp kỷ thu). Câu thơ mang những nét của tư thế người chiến sĩ thuở “bình Nguyên” ra trận hiên ngang, hào hùng như các dũng sĩ trong huyền thoại. Chúng ta nhận thấy chủ nghĩa yêu nước của tác giả được biểu hiện qua vần thơ cổ kính trang nghiêm: cầm ngang ngọn giáo, xông pha trận mạc suốt mấy mùa thu để bảo vệ đất nước đem đến cuộc sống bình yên cho dân.

Chắc hẳn trong mỗi người chúng ta vẫn còn nhớ về đội quân “Sát Thát” vô cùng đông đảo, khí thế hào hùng trùng điệp (ba quân) với sức mạnh phi thường, mạnh như hổ báo (tỳ hổ) quyết đánh tan mọi kẻ thù xâm lược non sông. Người dũng sĩ ấy khi vào trận thì khí thế ào ào vừa nhanh vừa mạnh. Cũng bởi thế không một thế lực nào, kẻ thù nào có thể ngăn cản nổi. “Khí thôn Ngưu” có ý nghĩa là khí thế của người tráng chí ấy nuốt cả sao Ngưu, lấn át, làm mờ cả sao Ngưu trên bầu trời. Theo Bùi Văn Nguyên dịch thì khí thế của “ba quân thế mạnh nuốt trôi trâu”. Với việc sử dụng sáng tạo biện pháp tu từ thậm xưng khắc họa người dũng sĩ mang tầm vóc to lớn, tư thế hoành tráng, hiên ngang trước vũ trụ: “Tam quân tì hổ khí thôn Ngưu”. Vì thế con người vũ trụ gắn với con người trách nhiệm, con người ý thức, bổn phận, con người hành động, đó chính là những biểu hiện của con người cộng đồng, con người xả thân vì đất nước. Hình ảnh ẩn dụ so sánh: “Tam quân tì hổ…” trong thơ Phạm Ngũ Lão rất độc đáo, không chỉ có sức biểu hiện sâu sắc sức mạnh vô địch của đội quân “Sát Thát” đánh đâu thắng đấy, nó còn khơi nguồn cảm hứng trong nền văn học dân tộc.

Bút pháp miêu tả, so sánh, phóng đại, phép đối hài hoà, giọng thơ hào hùng, sôi nổi tạo ra cách nói hấp dẫn và ấn tượng. Hình ảnh tráng sĩ còn có tính chất cụ thể, hình ảnh ba quân thì rõ ràng ấn tượng, từ cảm hứng chủ quan và sảng khoái. “Ở đây chủ quan mà lại chân thực, chân thực của ấn tượng chứ không phải chân thực của thị giác. Chân thực ở cái hồn của sự việc chứ không phải ở sự việc cụ thể. Xét cho cùng, chính đó là cái chân thực của thời đại, của đất nước” (Nguyễn Đình Chú).
Ở hai câu đầu ta thấy giọng điệu sôi nổi hùng tráng thì đến hai câu cuối lại mang âm hưởng trầm lắng, mang tâm tư của nhà chính trị yêu nước. Điều này phù hợp với sự bộc bạch, tâm sự của chính bản thân bày tỏ nỗi lòng của tác giả. Nói cách khác âm hưởng thơ góp phần thể hiện nỗi lòng của Phạm Ngũ Lão.

Nam nhi vị liễu công danh trái
Tu thính nhân gian thuyết Vũ hầu.
(Công danh nam tử còn vương nợ
Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ Hầu).

Hai câu cuối khi đọc lên chúng ta cảm nhận được ngay dòng cảm xúc thay đổi đột ngột từ tinh thần mạnh mẽ, quất cường chuyển sang trữ tình, sâu lắng, được lắng đọng trong tâm hồn chất chứa tâm sự của tác giả. Nó giống như lời mình nói với mình cho nên âm hưởng trở nên thâm trầm, da diết. Vẻ đẹp của người chiến sĩ, nhà quân sự lỗi lạc không chỉ thể hiện ở tư thế, khí phách, tầm vóc, sức mạnh mà thể hiện ở cái ý chí, tâm hồn của người tráng sĩ. Theo Phạm Ngũ Lão chí làm trai thường gắn liền với hai chữ công danh. “Công danh” mà Phạm Ngũ Lão nói đến trong bài thơ là thứ công danh được làm nên bằng máu, sự nghị lực và tài thao lược, bằng tinh thần quả cảm để lập nên chiến công được ghi danh trong sử sách của nhân loại. Đó không phải là thứ “công danh” tầm thường, đậm màu sắc anh hùng cá nhân, công danh được nhân dân công nhận khắc ghi, tôn thờ, nó bất diệt mãi mãi với thời gian, lưu danh muôn thủa giống như các bậc thánh hiền. Hai chữ “công danh” ấy cũng chính là cái nợ, như một gánh nặng mà bất cứ kẻ làm trai nào cũng nguyện trả, nguyện đền bằng xương máu và lòng dũng cảm. Câu thơ cuối “Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ Hầu” đã minh chứng cho việc tướng sĩ còn học tập binh thư, rèn luyện cung tên chiến mã, sẵn sàng chiến đấu “Khiến cho người người giỏi như Bàng Mông, nhà nhà đều là Hậu Nghệ có thể bêu được đầu Hốt Tất Liệt ở cửa Khuyết, làm rữa thịt Vân Nam Vương ở Cảo Nhai,…” để Tổ quốc Đại Việt được trường tồn bền vững: “Non sông nghìn thuở vững âu vàng” (Trần Nhân Tông). 

Phạm Ngũ Lão “thẹn” chưa có tài mưu lược lớn như Vũ Hầu Gia Cát Lượng đời Hán để trừ giặc, cứu nước. Ông cảm thấy thẹn bởi vì so với các bậc hiền tài trong lịch sử thì ông chưa làm được gì đáng nói. Gia Cát Lượng là quân sư của Lưu Bị, mưu trí tuyệt vời, song điểm làm cho Gia Cát Lượng nổi tiếng là lòng tuyệt đối trung thành với chủ. Chính vì thế ông để câu thơ “luống thẹn tai nghe chuyện Vũ hầu” là câu kết của “Thuật hoài” đây thực chất là một lời thề suốt đời tận tụy với chủ tướng Trần Hưng Đạo với nhân dân, chữ “thẹn” còn ý nghĩa thể hiện sự khát vọng, hoài bão phấn đấu, mong muốn sánh với Vũ hầu.

Tóm lại xuyên suốt bài thơ nói về chí làm trai, mang tinh thần, tư tưởng tích cực, gắn với ý thức trách nhiệm, lập công (để lại sự nghiệp), lập danh (để lại tiếng thơm cho đời). Từ quan niên nợ công danh dẫn đến quan niệm lập công danh trở thành lý tưởng sống của trang nam nhi thời phong kiến. Nguyễn Công Trứ đã từng khẳng định:

Đã mang tiếng ở trong trời đất
Phải có danh gì với núi sông

Tác giả lấy những tấm gương sáng trong lịch sử làm tấm gương để so sánh, phấn đấu vươn lên xứng đáng là con cháu của gương sáng đó, hơn tất cả lòng tự ái, lòng tự trọng đáng quý ở một đấng nam nhi cần phải có, phải làm được. Là một tùy tướng thân cận của Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn, Phạm Ngũ Lão luôn sát cánh bên cạnh chủ tướng, xông pha nơi làn tên mũi đạn, ông luôn làm gương cho ba quân tướng sĩ noi theo, Phạm Ngũ Lão đã dồn hết tài năng, tâm huyết để tìm ra cách đánh nhanh nhất, ít hao quân tốn tướng nhằm quét sạch quân xâm lược ra khỏi bờ cõi. Suy nghĩ của Phạm Ngũ Lão rất cụ thể và thiết thực; Ông luôn cho rằng chỉ cần một ngày còn bóng quân thù là nợ công danh của tuổi trẻ với giang sơn xã tắc vẫn chưa trả hết. Mà như vậy là phận sự làm tròn của bề tôi với vua, phận làm con với gia đình tổ tiên, phận làm trai với nhân dân vẫn chưa tròn. Từ cách nghĩ đến cách sống và hành động của Phạm Ngũ Lão rất tích cực, tiến bộ. ông muốn sống xứng đáng với sự tin yêu của nhân dân.

Đây là bài thơ trữ tình bày tỏ tâm trí cùng hoài bão lớn lao của tráng sĩ trong xã hội phong kiến. Bài thơ có ý nghĩa giáo dục rất sâu sắc về nhân sinh quan và lối sống tích cực đặc biệt với thanh niên trong mọi thời đại. Thuật hoài mang đến tinh thần trách nhiệm của người thanh niên đối với đất nước khi có giặc ngoại xâm. Người thanh niên nói chung trong mọi thời đại phải luôn có ý thức, luôn thấy được trách nhiệm cao cả của mình đối với công cuộc bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ sự bình yêu cho nhân dân. 

Mở khóa để xem toàn bộ nội dung trả lời

(?)
Bạn đã đạt đến giới hạn của mình. Bằng cách Đăng ký tài khoản, bạn có thể xem toàn bộ nội dung trả lời
Cải thiện điểm số của bạn bằng cách đăng ký tài khoản Lazi.
Xem toàn bộ các câu trả lời, chat trực tiếp 1:1 với đội ngũ Gia sư Lazi bằng cách Đăng nhập tài khoản ngay bây giờ
Tôi đã có tài khoản? Đăng nhập
0
0
Nguyễn Đình Thái
31/12/2020 21:29:51
+4đ tặng

Phạm Ngũ Lão (1255-1320), quê ở làng Phù Ủng, huyện Đường Hào nay là huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên. Là người có đóng góp to lớn trong cả hai cuộc kháng chiến chống quân Nguyên - Mông xâm lược, là phụ tá đắc lực dưới trướng của Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn, được Trần Quốc Tuấn yêu mến và gả con gái nuôi cho. Tuy là người theo nghiệp nhà binh thế nhưng Phạm Ngũ Lão cũng lại là người rất mê thơ văn, ca từ thi phú, có nhiều am hiểu sâu sắc về lĩnh vực này, chính vì thế ông thường được người đời ca tụng là vị tướng văn võ toàn tài. Phạm Ngũ Lão có nhiều tác phẩm hay, tuy nhiên do sự biến đổi của lịch sử mà bị thất lạc gần hết, nay chỉ còn lại Tỏ lòng (Thuật Hoài) và Viếng Thượng tướng Quốc công Hưng Đạo Đại Vương. Trong đó Tỏ lòng là bài thơ khá nổi tiếng, nằm trong quy phạm chung nhất “Văn dĩ tải đạo, thi dĩ ngôn chí”, thể hiện được khí phách nam nhi trong đất trời, đặc biệt là trước viễn cảnh đất nước lâm nguy, để lại bài học sâu sắc cho các thế hệ muôn đời sau.

Tỏ lòng được viết vào khoảng năm 1284, ngay trước khi cuộc kháng chiến chống quân Mông - Nguyên lần thứ hai diễn ra, trong bối cảnh Phạm Ngũ Lão và một số vị tướng tài khác được triều đình cử đi canh giữ biên giới phía Bắc, đề phòng sự tấn công bất ngờ của quân địch.

Bài thơ chỉ vỏn vẹn 4 câu thơ 7 chữ, trong đó ở hai câu thơ đầu tiên tác giả đã tái hiện lại một cách ngắn gọn và đầy đủ hình ảnh và hào khí của con người cũng như quân đội thời Trần với những thủ pháp nghệ thuật ẩn dụ đặc sắc.

“Hoành sóc giang sơn kháp kỉ thu
Tam quân tì hổ khí thôn ngưu”

Dịch nghĩa:

“Cầm ngang ngọn giáo gìn giữ non sông đã mấy thu
Ba quân như hổ báo, khí thế hùng dũng nuốt trôi trâu”

Thứ nhất nói về hình ảnh con người thời Trần, tác giả đã gợi mở ra một bối cảnh không gian và thời gian rộng lớn, đồng thời dưới triều Trần, một triều đại có nhiều biến động, liên tục phải đối mặt những đội quân hùng mạnh nhất thế giới thời bấy giờ, càng làm cho vẻ đẹp của con người thêm đặc sắc và rõ nét hơn cả. Phạm Ngũ Lão lấy hai chữ “giang sơn” để mở ra không gian địa lý của đất nước, đây là một từ ghép rất hay, “giang” tức chỉ sông cũng tượng trưng cho đất, “sơn” tức chỉ núi cũng tượng trưng cho trời, như vậy ghép lại có nghĩa là sông núi. Có thể nói rằng hai từ này hoàn toàn bao quát được viễn cảnh đất nước ta, một đất nước nhiều sông, cũng lắm núi non, tạo nên một khung cảnh rộng lớn, bao la và tươi đẹp bởi sự dung hòa giữa hai yếu tố trời đất. Bên cạnh yếu tố không gian, thì yếu tố thời gian cũng được tác giả vạch ra thông qua ba từ “kháp kỷ thu”, tức là đã mấy thu, thể hiện một quãng thời gian dài, rộng, ẩn dụ về bề dày lịch sử của dân tộc, của đất nước. Trên cái nền không gian và thời gian bao la, dài rộng như thế hình tượng con người Đại Việt đã hiện lên một cách nổi bật và hiên ngang với khí thế mạnh mẽ trong hai từ “hoành sóc”, “hoành” trong tung hoành còn sóc tức là ngọn giáo dài, vốn là loại vũ khí kinh điển trong các cuộc chiến của quân đội. Tổng ý cả câu thì Phạm Ngũ Lão muốn gợi ra hình ảnh người dân Đại Việt đã cầm ngang ngọn giáo canh giữ non sông trải qua mấy mùa thu, đã trở thành truyền thống, là hình ảnh có ý nghĩa biểu tượng cho vẻ đẹp của con người thời Trần. Hình tượng con người cầm ngang ngọn giáo, cho ta thấy được những phẩm chất quý giá, sự kiên cường, bền bỉ, anh dũng trong chiến đấu. Tầm vóc của nhân dân cũng trở nên vĩ đại, sánh ngang với trời đất, trong khí thế mạnh mẽ, sẵn sàng tung hoành ngang dọc, diệt quân thù bằng ngọn giáo cầm chắc trong tay.

Đặc biệt trong bối cảnh đất nước đứng trước sự xâm phạm của giặc thù, Phạm Ngũ Lão lại được điều đi nhận mệnh trấn giữ biên cương, thì hình tượng người anh hùng cầm ngang ngọn giáo canh giữ cho đất nước lại càng trở nên oai hùng và hợp với mạch cảm xúc trong thơ. Trong bản dịch của Bùi Văn Nguyên câu “Múa giáo non sông trải mấy thu”, đọc rất thuận miệng, thế nhưng đáng tiếc từ “múa giáo” lại chỉ đem đến cái “mỹ” mà không hoàn toàn lột tả được tính kiêu hùng trong hai từ “hoành sóc”, thành thử làm cho câu thơ mất đi cái ấn tượng về tầm vóc kỳ vĩ, bao trọn cả non sông của con người.

Sánh với hình tượng con người, thì hình tượng quân đội thời Trần cũng hiện lên với những hình ảnh ẩn dụ, so sánh đẹp và đầy hào khí trong câu thừa đề. Phạm Ngũ Lão dùng từ “Tam quân” tức là chỉ ba đạo quân chính thống trong tổ chức quân sự của ta, bao gồm tiền quân, trung quân và hậu quân, hoặc nếu chia theo 3 cánh quân thì có tả quân, trung quân và hữu quân. Hình ảnh tập hợp này nhằm mục đích gợi ra sự đoàn kết một lòng của quân đội ta trong chiến đấu, đồng thời cũng chỉ sự hùng mạnh, khí thế chiến đấu sôi nổi và sự chuẩn bị sẵn sàng cho công cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc ta. Cả câu “Tam quân tì hổ khí thôn Ngưu” nhằm nhấn mạnh, sự uy vũ, hùng mạnh của quân đội thời Trần, trong đó ta có thể diễn giải theo hai ý. Một là ba quân có sức mạnh tựa như hổ, báo mạnh mẽ nuốt trôi con trâu lớn, hai là sức mạnh của quân đội thời Trần mang tầm vóc kỳ vĩ lấn át cả ngôi sao Ngưu trên trời cao - Ngôi sao sáng nhất trong chòm sao Thiên Ưng. Với cách hiểu thứ hai, ta có thể nhận thấy một niềm cảm hứng lãng mạn hiếm thấy trong thi ca trung đại đến từ một võ tướng, không chỉ đem đến sự uyển chuyển trong thi ca, mà còn góp phần nâng đỡ vẻ đẹp hào khí của quân đội nhà Trần với cái tên gọi kinh điển “hào khí Đông A”.

Sau hai câu đề dùng nói về hào khí và vẻ đẹp chung của cả dân tộc thì đến hai câu chuyển và hợp tác giả chuyển sang bày tỏ nỗi lòng, tâm tư nguyện vọng của mình, đồng thời đây cũng chính là nội dung mà tác giả muốn mở ra trong bài, tập trung khai thác về chí nam nhi, về món nợ sông núi mà bản thân đang còn mang nặng, thể hiện những vẻ đẹp cao quý trong tâm hồn của Phạm Ngũ Lão.

“Nam nhi vị liễu công danh trái
Tu thính nhân gian thuyết Vũ hầu”

Dịch nghĩa:

Thân nam nhi mà chưa trả xong nợ công danh
Thì luống thẹn thùng khi nghe người đời kể chuyện Vũ hầu”

Như vậy với hai câu thơ này ta có thể nhận rõ quan điểm “nhập thế tích cực” của Phạm Ngũ Lão, rằng phận nam nhi sinh ra đã mang trên mình món nợ công danh, và phải luôn nỗ lực cố gắng hết sức dùng tài trí của mình để đóng góp, xây dựng đất nước, trả cho kỳ được món nợ công danh. Trong đó một trong những biểu hiện rõ nhất của quan niệm này đó là việc ứng thí khoa cử của hàng vạn sĩ tử mỗi năm, trong đó điển hình chúng ta vẫn thường nghe nhắc tới Trần Tế Xương với 8 lần theo đuổi khoa cử, thất bại mà không hề nản chí. Phạm Ngũ Lão chính là một trong số những người chịu ảnh hưởng sâu sắc của quan niệm nhập thế tích cực, mặc dù ông không ra kinh ứng thí, thế nhưng ông đã chọn một cách trả nợ công danh khác đó là theo đuổi con đường tòng quân, góp sức đánh đuổi giặc ngoại xâm, làm nên công trạng cho xứng với thân nam nhi. Có thể nói rằng quan điểm “nợ công danh” đã đem đến cho con người dưới các triều đại phong kiến trong lịch sử một mục đích sống, lý tưởng sống cao đẹp và đáng quý, hình thành trong con người tư thái và bản lĩnh biết phấn đấu làm nên công danh sự nghiệp và quan trọng nhất là góp phần xây dựng, phát triển đất nước ngày một vững mạnh trở thành rường cột của quốc gia.

Thế nhưng vẻ đẹp tâm hồn của Phạm Ngũ Lão không chỉ dừng lại ở chí làm trai hay món nợ công danh thông thường, mà nó còn được phát triển lên một tầm cao mới thông qua nỗi thẹn của ông khi nghe chuyện Vũ hầu. Phạm Ngũ Lão, nếu xét thấy thì cũng là người có công danh đề huề, coi như đã trả được món nợ công danh, thế nhưng khi đứng trước chuyện của Vũ hầu - Gia Cát Lượng, thì lại lấy làm xấu hổ bởi bản thân mình không thể đạt tới trình độ như tiền nhân, người đã một giúp Lưu Bị tranh đoạt giang sơn trong bối cảnh tam quốc. Tác giả tự thấy rằng chút công danh cỏn con của mình cũng chẳng thể sánh vào đâu so với cổ nhân, tự lấy thế làm thẹn, đồng thời cũng tự dặn lòng phải phấn đấu nhiều hơn nữa để trả cho đủ món nợ của nam nhi. Từ đó có thể thấy vẻ đẹp tâm hồn của Phạm Ngũ Lão hiện lên với hai nét chính ấy là ý chí, nỗ lực, mong muốn được đóng góp công sức xây dựng giang sơn, lập công danh sự nghiệp hiển hách và lý tưởng, khát khao trở thành một nhân vật lịch sự lỗi lạc tựa Gia Cát, lưu danh sử sách muôn đời.

Tỏ lòng của Phạm Ngũ Lão là một bài thơ tuy ngắn gọn nhưng lại mang nhiều ý nghĩa sâu sắc, trước hết là ca ngợi vẻ đẹp của con người và quân đội thời Trần, sau đó là khai mở ra bài học về món nợ công danh cho nam nhi khắp thiên hạ, đồng thời cũng thể hiện khát khao, lý tưởng và nhân cách cao đẹp của một nhà nho, nhà quân sự trên bước đường công danh, sao cho xứng với Tổ quốc dân tộc.

Bạn hỏi - Lazi trả lời

Bạn muốn biết điều gì?

GỬI CÂU HỎI
Học tập không giới hạn cùng học sinh cả nước và AI, sôi động, tích cực, trải nghiệm

Hôm nay bạn thế nào? Hãy nhấp vào một lựa chọn, nếu may mắn bạn sẽ được tặng 50.000 xu từ Lazi

Vui Buồn Bình thường

Học ngoại ngữ với Flashcard

×
Gia sư Lazi Gia sư
×
Trợ lý ảo Trợ lý ảo